“Từ con cóc đó dùng rất là hợp lý luôn”.
Một buổi sáng Thiên Tông với rất nhiều lời bàn tán, tất cả đều liên quan đến đi cửa sau, tiếp đến là cóc, một bức thư tình khiến mọi thứ trở nên ồn ào, thậm chí cả Thiên Tông yên tĩnh cũng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Bên này, Triệu Bân đã đi thẳng đến Cửa Hiệu Lâu Đời.
“Ranh con, không ngờ đó nha! Ngươi làm văn làm thơ cũng được quá nhỉ!”, lão Trần Huyền đi tới nói một câu như thế, giọng điệu có vẻ sâu xa lắm: “Nhưng chữ của ngươi thì cần luyện lại… Xấu quá”.
“Cái gì?”, Triệu Bân ngơ ngác.
“Diễn, cứ diễn tiếp đi, ta biết hết cả rồi”, lão Trần Huyền huých tay.
Triệu Bân nghe mà chẳng hiểu mô tê gì.
Dùng hai chữ ngơ ngác để miêu tả về vẻ mặt hắn lúc này thật sự rất đúng.
“Hàng đâu?”, lão Trần Huyền chuyển sang chủ đề khác, lục lọi trên người Triệu Bân.
“Lại còn động chân động tay”, Triệu Bân liếc mắt nhìn ông ta, lão già này gấp gáp đến thế cơ đấy.
Nhưng hắn vẫn lấy hàng ra.
Thứ ông ta gọi là hàng đấy chẳng phải hàng họ gì, mà là cuộn tranh xuân cung đồ.
Giao dịch này cả hai người đều hiểu, tiền trao thì cháo múc thôi.
“Chỗ ông… Có linh được tẩm bổ đồng lực thiên nhãn không”, Triệu Bân nhỏ giọng hỏi.
“Có, nhưng mà nó hơi đắt đấy”, lão Trần Huyền giấu cuộn tranh đi, tiện tay lấy ra bầu rượu hồ lô.
“Đắt đến mức nào”.
Triệu Bân hỏi lại theo bản năng.
Lão Trần Huyền lấy một bình ngọc ra: “Thấy cái này không, một bình nhỏ vậy thôi đó, năm 5 vạn lượng”.
“Dùng ổn không”, Triệu Bân nhận lấy quan sát từ trên xuống dưới, bình ngọc có dán giấy niêm phong, bên trong là chất lỏng màu xanh, hẳn là thứ linh dịch đặc biệt nào đó chuyên dùng để hồi phục đồng lực.
“Đây là linh trấp Thiên Nhãn, làm gì có chuyện không ổn”, lão Trần Huyền vuốt vuốt râu: “Mỗi ngày dùng nó nhỏ vào mắt để tẩm bổ, chưa đến ba ngày sẽ có lại đồng lực, bảo đảm chất lượng”.
“Để ta thử đã”, Triệu Bân nói xong bèn xé giấy niêm phong đi.
“Đắt thế mà ngươi cũng mặt dày mày dạn đòi thử hả?”, lão Trần Huyền giành lại.
Triệu Bân không nghĩ thế, hắn ném một xấp ngân phiếu sang, những lúc thế này dùng bạc vẫn là tốt nhất.
“Nếu không xài được, ta sẽ mắng ông mỗi ngày”.
Triệu Bân cầm bình ngọc rồi xoay người đi mất, hắn đi về phía Tàng Kinh Các.
Mỗi hôm có thời gian rảnh hắn đều đến Tàng Kinh Các.
Đọc sách là cái thứ nhất, thứ hai là cảm nhận bảo vật kỳ lạ kia.
Vào đến Tàng Kinh Các, mầm tạo hóa lại bắt đầu run lên từng đợt.
Chứng tỏ bảo vật vẫn còn ở đó, thế thì yên tâm rồi.
Nhưng Huyền Sơn lão đạo lại nhìn hắn với ánh mắt là lạ, giống lão Trần Huyền vậy, cứ chắp tay đi theo sau hắn nhìn từ đầu đến chân rồi lại lướt từ chân lên đầu, không phải nhìn cho vui mà đang nghiên cứu cái gì đó, chắc là đã nghe ngóng được chuyện gì nên mới quan sát hắn xem sao.
“Trưởng lão, tại sao lại nhìn ta như thế”, Triệu Bân thử hỏi.