Vô Thượng Luân Hồi


Hôm nay lại vì một bài thơ tình mà nổi tiếng khắp Thiên Tông, mấy kẻ nhàn rỗi đến nỗi chán đời thì chẳng hề thiếu, cứ có một vài người tụ tập thì một đám sẽ chạy tới, vài người đứng đọc thơ, phần lớn còn lại mỉa mai chế giễu, tên Cơ Ngân đi cửa sau đó chính là nhân vật chính, một con cóc không hơn không kém.

“Không ngờ đấy! Cũng văn vẻ sách vở gớm nhỉ”.

Lâm Tà cũng chạy tới góp vui, đọc thư tình mà thổn thức không thôi.

“Sau này theo đuổi người ta thì cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo màu mè thế này, để không bị họ rêu rao ra ngoài như thế”, Tư Không Kiếm Nam bùi ngùi nói, vụ việc hôm nay chính là ví dụ tốt nhất, màu mè hoa lá hẹ có tác dụng gì, chẳng theo đuổi được ai còn mất cả chì lẫn chài, thành trò cười của hả Thiên Tông.

“Hay lắm Cơ Ngân”.

“Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Trong những âm thanh bàn tán đó, ngày càng nhiều người chạy tới góp vui, có đệ tử với vào tông, cũng có đệ tử cũ, trong đó cũng có rất nhiều trưởng lão còn trẻ tuổi cảm thấy quá nhàm chán, cả động thời gian không lo tu luyện mà chạy ra xem trò vui, vấn đề ở đây là vụ việc hài hước này chẳng gây ra ảnh hưởng lớn lao gì.

“Sư muội nhìn cho kỹ vào, hắn chính là người như thế đấy”.


Vệ Xuyên đi tới phe phẩy chiếc quạt, nói những lời căm tức từ tận đáy lòng.

Thanh Dao cũng có mặt, nhưng lại vờ như không nghe thấy những lời nói của Vệ Xuyên, Triệu Bân là người thế nào thì cô ta biết rất rõ, là người cực kỳ yêu thương vợ mình, làm gì có chuyện hắn phong lưu như thế, làm gì có chuyện hắn nhàm chán đến mức… Theo đuổi một người chưa từng gặp mặt, nếu trong đó không có hiểu lầm gì, có ma mới tin.

Người cô ta không hiểu nổi là Nguyệt Linh.

Chuyện này muốn nhỏ thì cũng nhỏ mà xé thì nó cũng to, tại sao lại muốn dùng cách đó.

Nói là từ chối nhưng sự thật là đang sỉ nhục, không muốn thì lờ đi là xong, hoàn toàn không cần phải làm như thế, bây giờ dán bức thư ra như thế, chẳng khác nào đẩy Triệu Bân lên đầu sóng ngọn gió.

“Ngươi hẳn là một người kiêu căng ngạo mạn lắm”, Thanh Dao khẽ nói.

Người cô ta nói tới chính xác là Nguyệt Linh, chỉ có sự ngạo mạn đó mới khiến cô ta đứng tít trên cao, như một nàng tiên không nhuốm bụi trần, thậm chí là không hề quan tâm đến cảm nhận của người khác.


Hai ta không hợp.

Một câu cực kỳ đơn giản, chỉ để nói cho tất cả mọi người biết rằng: Cơ Ngân không xứng với ngươi.

“Rồi cũng sẽ có một ngày ngươi phải hối hận vì những gì đã làm hôm nay”.

Thanh Dao hờ hững nói, không phải Cơ Ngân không xứng với ngươi, là ngươi… Không xứng với Triệu Bân.

“Sư muội, biết người biết mặt không biết lòng mà!”
Vệ Xuyên là một tên thích lải nhải, mỗi lần mở miệng ra lại nói mấy câu chẳng đâu ra đâu.

Lúc nói chuyện sống lưng vẫn thẳng tắp, quạt xếp phe phẩy cũng khá đẹp, lúc nào cũng bày ra cái vẻ: Sư huynh ta đây khí vũ hiên ngang, tốt hơn tên thối nát kia trăm ngàn lần!
Bỗng nhiên, Thanh Dao chẳng nói chẳng rằng xoay người rời đi.

Không quan tâm tới, có thể nói là ngó lơ cực kỳ triệt để.

Nụ cười tươi tắn trên mặt Vệ Xuyên nhanh chóng biến mất, thậm chí hắn ta còn nghiến răng nghiến lợi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận