Mới nãy còn huynh đệ tình thân lắm mà? Gì thế, phân rõ giới hạn hả?
“Ừm”.
Cô gái áo trắng chỉ khẽ đáp một tiếng cho lời chào hỏi của Tô Vũ, lướt qua như một làn gió.
Cô ta kiêu ngạo, không thèm nhìn Tô Vũ, cũng chẳng ngó tới Triệu Bân, tự cao tự đại.
“Đẹp, thật là đẹp”.
Tô Vũ lưu luyến nhìn theo hướng cô ta rời đi.
Mặt mũi xinh đẹp, dáng người cũng thướt tha, trong sự nhẹ nhàng ấy không mất đi sự rực rỡ, còn hắn ta thì cứ như đang xem một cuộn tranh vậy, dù nhìn thế nào cũng hoàn hảo không chút tỳ vết, mùi hương nữ tính còn sót lại trong không khí cũng như thuốc độc khiến con người ta nghiện.
“Đó là ai vậy!”, Triệu Bân hỏi.
“Người đó chính là Nguyệt Linh”.
“Nguyệt Linh? Ta… Ưm…”
Triệu Bân nghe thế bèn đuổi theo để tâm sự.
Còn chưa nói xong thì đã bị Tô Vũ bịt miệng, lôi giật đi.
Bấy giờ hắn ta mới biết tại sao Tô Vũ lại giữ khoảng cách với mình, đúng là huynh đệ tốt!
Mãi đến một cái xó nào đó trên núi Tô Vũ mới buông Triệu Bân ra.
Mặt Triệu Bân ấy à, đã đen thui rồi: “Ranh con, ngươi giỏi thật đấy”.
“Cái oan này ấy à, ngươi đã gánh rồi thì gánh thêm vài hôm!”, Tô Vũ xoa tay cười tít mắt: “Chờ ta theo đuổi được người đẹp rồi ta có thể tự giải thích, hứa sẽ trả cho ngươi sự trong sạch”.
Vẫn theo đuổi ư?
Triệu Bân bị chọc cười: “Ngươi cũng muốn bị dán lên bia Thanh Ngọc một lần hả?”
“Không thể phủ nhận, làm thế đúng là hơi quá đáng thật”, Tô Vũ ho khan.
“Muốn nổi tiếng thì cứ theo đuổi đi”.
Triệu Bân lười nói nhiều nên nhấc chân đi.
Còn chuyện thư tình, thật ra hắn cũng không quan tâm lắm.
Từ đầu đến cuối, hắn bị oan cũng có ít đâu?
Nguyệt Thần đã trêu đùa người khác thế nào, đều dùng danh nghĩa của hắn cả, trước là Tử Linh, Xích Yên, sau đó Linh Lung, Phượng Vũ, ai cũng bị hắn chọc ghẹo, nói chính xác hơn là bị Nguyệt Thần trêu ghẹo.
Chẳng qua, người chịu tiếng oan là hắn.