“Có nhiều cô gái đến đây thật đó!”, Tư Không Kiếm Nam vuốt cằm, nhìn trái ngó phải, hắn ta đến xem cuộc vui, tiện thể ngắm nhìn mấy cô nàng xinh đẹp.
Trong mắt hắn ta chính là một luống rau chính hiệu.
Thanh Dao cũng là một trong số đó.
Cô ta cũng đến, không phải đến để xem chiến đấu mà đến để xem Vệ Xuyên ăn hành.
Theo cô ta, dưới cảnh giới Huyền Dương tầng thứ tám thì e là chẳng có người nào đủ sức đánh Triệu Bân, Vệ Xuyên cũng không ngoại lệ, thiên cang hộ thể mạnh đấy, nhưng Triệu Bân cũng sẽ giải quyết được, bàn về chiến tích thì hắn có thể chèn ép tuyệt đối.
U Lan cũng xuất hiện, không phải cố tình, cô ta định đến Tàng Kinh Các, nhưng đi ngang đây nên bớt chút thời gian xem, đến gần như cùng lúc với cô ta là Bát Nhã, ra ngoài giải sầu.
“Ranh con, ngươi cũng mặt dày đi khiếu chiến cảnh giới Chân Linh thế à”.
Tô Vũ cũng đến, mang theo bầu rượu lảo đảo đi tới.
Tiếng ranh con đó tất nhiên là dành cho Vệ Xuyên, khiến sắc mặt hắn ta trở nên tối sầm.
Mọi người đều gọi hắn ta là sư huynh, chỉ có mình Tô Vũ là chẳng ngó ngàng tới.
Tô Vũ lười chẳng muốn quan tâm đến tên đó, bước lên một tảng đá lót đồ ngồi xem, muốn tìm thử coi Nguyệt Linh có đến không, Nguyệt Linh thì chưa thấy nhưng lại bắt gặp sư muội Nguyệt Linh đang đứng kia.
Hắn ta vui vẻ chạy tới, cười hơ hớ: “Sư muội, sư tỷ của ngươi đâu?”
“Bế quan”, U Lan khẽ nói.
Tô Vũ ho khan, không đi mà ở lại nói nhảm với sư muội, cố gắng tiếp cận cô ta, sau này theo đuổi Nguyệt Linh còn giúp được việc lớn, ít nhất là đáng tin hơn tên Cơ Ngân kia.
“Sao vẫn chưa tới”, rất nhiều người nhìn về một phía.
Một nhân vật chính đã đến, nhân vật chính còn lại vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Thế này khiến bọn họ bất giác nghĩ rằng tên Cơ Ngân đi cửa sau đó không dám tới.
Bọn họ đã đoán đúng một nửa.
Triệu Bân cũng muốn đến, cơm còn chưa kịp ăn đã muốn tới lấy tiền.
Vấn đề là Vân Yên không cho phép, dùng biện pháp mạnh để giữ lại.
Suy cho cùng vẫn là lo lắng đồ đệ xảy ra chuyện.
Vệ Xuyên không phải là đệ tử bình thường, đồ nhi cô ta mà lên đó thì không bị đánh cho tàn phế mới là lạ.
Con người ta ấy mà! Khi cần co vẫn phải co, cứ co đi cho nó an toàn.
“Sư phụ, làm thế… Không tốt lắm đâu nhỉ!”
Mục Thanh Hàn ho khan, liếc mắt nhìn cây cổ thụ xiêu vẹo.
Tại sao nó lại xiêu vẹo thì là do Triệu Bân bị treo trên đó, còn bị trói lại, đang lắc lư theo từng đợt gió thổi qua, hơn nữa còn trong trạng thái ngất xỉu.
Đó đều là tác phẩm của Vân Yên, vấn đề là đồ nhi của cô ta cứ thích chạy ra ngoài.
Bất đắc dĩ, cô ta đành phải giúp Triệu Bân ngủ thêm giấc nữa.
“Vẫn tốt hơn là bị đánh cho tàn phế”.
Vân Yên vừa lật sách cổ xem vừa thong thả nói.