Vô Thượng Luân Hồi


Bạc trắng sáng chói lóa! Thế là không còn nữa.


“Ta nghĩ hắn sẽ không tới đâu”.

Trước diễn võ đài của Thiên Tông có rất nhiều người ngáp dài, họ đã thì thào mấy lời đó rất nhiều lần, nghị lực là một thứ rất tốt, những người có mặt cộng với tên tự kỷ trên đài đều có nghị lực cao, mới sáng sớm đã tới đây ngồi, chờ tới khi trời tối mịt, cứ như không chờ thấy mặt Cơ Ngân được sẽ không về, có nhiều đệ tử và trưởng lão chờ đến nỗi ngủ gà ngủ gật.

Không phải là ai cũng nhàn nhã và nhàm chán như bọn họ vậy.

Như Thanh Dao và U Lan vậy, đã đi từ lâu rồi.

Người ta không xuất hiện là có nguyên nhân, chờ đợi để xem một người làm cái gì, tranh thủ đi tu luyện có phải hơn không? Hoặc giả trong mắt những người đó thì xem trò hay còn quan trọng hơn cả việc tu luyện.

“Đừng đợi nữa, hắn ta thật sự không dám đến đâu”.

“Ta cũng rảnh thật đấy, ngồi phí mất cả buổi trời”.

“Các ngươi cứ ở đó chờ, ta đi uống rượu”.

Chờ một lát, lại có một đám người vỗ mông đứng dậy.

Càng lúc càng có nhiều người rời đi, miệng vẫn lẩm bẩm mắng chửi.

Họ vốn tưởng rằng có thể xem kịch hay, ai ngờ chẳng thấy bóng dáng Cơ Ngân đâu cả, đã không xem được kịch hay mà còn lãng phí mất biết bao nhiêu thời gian.

Mặt Vệ Xuyên đã tối sầm lại.

Hắn ta là người đã làm sự việc trở nên ầm ĩ, đã tốn công tốn sức thiết kế võ đài để thể hiện mà đối phương lại không đến, cảm giác nhìn từng người một rời đi giống như đang nhìn một vương triều thịnh thế đang lụi bại dần dần, hoặc cũng có thể nói, việc chờ đợi quá lâu đã bào mòn sự hứng thú của họ.

Đối với hắn ta mà nói thì đó là cảm giác thất vọng và lạc lõng.

Nghĩ đến cảnh trước đây được mọi người săn đón, giờ nhìn lại không còn một ai thì đúng là sự khác biệt một trời một vực.

Điều đó làm hắn ta bất giác nghĩ rằng, ánh sáng thuộc về mình đang vụt tắt dần trong sự chờ đợi.

Trên thực tế, mọi chuyện là do hắn ta đã quá tự tin.

Người ta đến để xem kịch hay chứ không phải đến để xem hắn ta, không có kịch hay để xem thì họ đi kiếm chỗ mát mà ngồi thôi.

“Cơ Ngân, ngươi dám chơi ta à?”
Vệ Xuyên nghiến răng nghiến lợi, uổng công hắn ta đợi cả ngày, đợi đến mỏi mòn.

Hắn ta chờ suốt một ngày thì Triệu Bân cũng bị treo cả một ngày, lúc này hắn vẫn còn đang lắc lư ở đó.

Có điều, cùng một khoảng thời gian nhưng một ngày của Triệu Bân lại có ý nghĩa hơn một ngày của Vệ Xuyên nhiều.

Mục Thanh Hàn mua linh trấp Thiên Nhãn về, dốc sức bù đắp sức mạnh con ngươi mà hắn đang thiếu.

Thiên Nhãn bên mắt trái vốn tối tăm, giờ đã lấp lóe ánh sáng, Mục Thanh Hàn nhìn mà cũng bất ngờ.

Nàng ta chỉ mới thấy Thiên Nhãn có một lần, nhưng không giống với Thiên Nhãn của Triệu Bân, nàng ta cứ cảm thấy con mắt này có thêm một loại năng lực kỳ lạ nào đó.

“Con mắt này của ngươi từ đâu mà có?”, Mục Thanh Hàn bất giác hỏi.

Thiên Nhãn của người ta đều có đôi có cặp hết, nhưng hắn thì chỉ có mỗi mắt trái, nhìn sao cũng giống hàng giả.

“Tổ tiên truyền lại!”
Triệu Bân mỉm cười, ý của hắn rất rõ ràng: Thiên phú của ta kém nên chỉ kế thừa được một con thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui