Vô Thượng Luân Hồi


Vừa nhắc tới Cơ Ngân thì Triệu Bân đã đến.

Từ rất xa đã trông thấy bóng người đang rẽ lối đi tới, sau đó Tô Vũ và Dương Phong cũng thành đối tượng được chú ý, phần lớn vẫn đang nhìn Triệu Bân, không biết lần này lên đó chiến đấu xong có thể xuống được nữa không.

“Ngươi chính là Cơ Ngân?”
Viên Miểu cười lạnh, còn quan sát lại một phen, xác định hắn là cảnh giới Chân Linh.

Hắn ta bèn cảm thấy kỳ lạ, một cảnh giới Chân Linh nho nhỏ mà có thể đánh bốn cảnh giới Huyền Dương nằm bò?
“Có thêm tiền thưởng không?”
Triệu Bân đã dừng lại, đây mới là mục đích của hắn, chỉ muốn kiếm thêm chút tiền, tiện thể đánh thêm một người.

“Đã chuẩn bị sẵn”, Viên Miểu cười đầy u ám, một xấp ngân phiếu được đặt ra.

“Sảng khoái”.

Triệu Bân bắt đầu xoay cổ tay, trông cái tên này không được vừa mắt lắm, lát nữa phải ném cho thật mạnh.

“Không biết tự lượng sức mình”.


Viên Miểu cười lạnh đầy ẩn ý, trong tay áo xuất hiện một thứ gì đó đen đen, được hắn ta nắm trong tay, mọi người nhìn kỹ lại mới thấy đó là một cây roi sắt đen ngòm, ngoài những ký hiệu trên thân roi thì chẳng có gì đặc biệt.

Triệu Bân thấy thế thì hai mắt híp lại.

Hắn từng thấy cây roi sắt đó rồi, chuyên đánh vào tinh thần con người, tại sao nó lại nằm trong tay Viên Miểu.

“Bây giờ cầu xin tha thứ vẫn chưa muộn đâu”, Viên Miểu khẽ nhếch miệng lên.

“Ngươi tìm đâu cây roi sắt này thế?”, Triệu Bân hỏi.

“Cái thứ như ngươi mà cũng xứng để biết hả?”
“Có thể thêm vào không”, Triệu Bân hờ hững nói: “Ta thắng thì roi sắt này sẽ là của ta”.

“Ranh con, há miệng cũng to đấy nhỉ!”, Viên Miểu cười, trông cứ như đang mỉa mai.

“Thế Viên sư huynh có đồng ý hay không đây”, Triệu Bân cũng cười nhìn hắn ta.

“Đồng ý, tất nhiên là đồng ý rồi”, Viên Miểu cười lạnh: “Nếu ngươi thích cược như thế thì cùng nhau chơi lớn một tí đi”.


“Hả?”
“Ngươi thắng, sau này ta sẽ hầu ngươi như chủ nhân, ta thắng, ngươi làm nô lệ cho ta cả đời”.

“Viên sư huynh quyết đoán thật đấy”.

Dù là Triệu Bân thì nghe xong cũng phải thổn thức.

Nhìn những người đang xem bên dưới, tất cả đều hít một ngụm khí lạnh.

Phần thưởng hai trăm hai mươi ngàn thôi là vung tay cũng đủ mạnh rồi, không ngờ vẫn còn thứ đáng sợ hơn, dù là hầu hạ Triệu Bân như chủ nhân hay làm nô lệ của hắn thì vẫn là giao dịch bán thân, có thể nói là bán cả xuất thân!
“Đúng là đánh giá thấp Viên Miểu quá rồi, quyết đoán đến thế cơ đấy”, Tô Vũ bùi ngùi nói.

“Có lẽ hắn ta chắc chắn mình sẽ thắng nên mới dám cược như thế”, Dương Phong suy nghĩ, nói.

Đúng như những gì hắn ta đoán, Viên Miểu chắc chắn mình sẽ thắng, Huyền Dương đối đầu với Chân Linh, lực chiến chèn ép tuyệt đối như thế, hắn ta không lý nào lại thua! Hơn nữa hắn ta vẫn còn rất nhiều con bài tẩy, tiện tay lấy một thứ ra là đủ để treo một tên cảnh giới Chân Linh lên đánh rồi.

Chẳng mấy khi nắm được một quả hồng mềm, lại chẳng tranh thủ bóp cho nát thì chờ gì.

Có thêm Cơ Ngân làm nô lệ cũng không tệ lắm.

Trên thực tế! Hắn ta còn tự tin mù quáng hơn cả Vệ Xuyên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận