Vô Thượng Luân Hồi


Tên Cơ Ngân mới vào này cũng to gan thật, dám uy hiếp cả Địa Tạng tầng cao nhất.

“Hay, hay lắm”.

Kim Huyền Chung giận quá hóa cười, sát khí lạnh như băng trong mắt khiến con người ta không chịu nổi.

Bao nhiêu năm qua, từ khi lão ta vào Thiên Tông thì đây là lần đầu tiên bị một hậu bối uy hiếp thế này.

Lửa giận ngập trời không cách nào đè nén được.

“Thả người”.

Kim Huyền Chung hét to, tiếng quát như tiếng sấm vang dội.

Dù thế nào cũng phải cứu đồ nhi về đã rồi tính sau, Cơ Ngân thì từ từ giải quyết cũng được.


“Ừm… E là không thả được”, Triệu Bân thản nhiên nói: “Lúc nãy tỷ thí với Viên sư huynh có giao ước, hắn thua ta thắng, sau này hắn ta chính là người của Cơ Ngân”.

“Ta có thể làm chứng, đúng là có giao kèo như thế”, Tô Vũ ngoáy tai.

Những người khác đều cười gượng, cái giao kèo đó còn do đồ nhi của lão ta lập ra đấy.

“Nghiệt súc, ngươi đừng có được đằng chân lại leo lên đằng đầu”.

Kim Huyền Chung lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén như kiếm, chất chứa sự sát phạt.

“Kim sư huynh, huynh gọi đồ đệ của ta là nghiệt súc, khinh thường đỉnh Tử Trúc này chỉ là vật trang trí đấy à?”
Những lời nói chậm rãi ấy đột nhiên vang lên, mọi người cảm thấy có một cái bóng lướt qua, sau đó trên đài xuất hiện một bóng người xinh đẹp, như tiên nữ giáng trần, áo trắng như tuyết không dính một hạt bụi.

Đó là Vân Yên, Kim Huyền Chung cũng đã có mặt rồi thì làm sao cô ta có thể không đến.

Khí thế của hai Địa Tạng tầng cao nhất chạm vào nhau giữa không trung, khí tức nhanh chóng tỏa ra bốn phương tám hướng, bầu không khí trên diễn võ đài nhanh chóng trở nên áp lực đến cùng cực, cả ngọn gió lướt qua cũng đông thành băng.


“Đồ đệ đánh xong rồi sư phụ cũng muốn so tài với nhau hả?”, mọi người thầm nói trong lòng như thế.

Nếu vậy mọi thứ sẽ thú vị lắm, diễn võ đài chưa từng có quyết đấu của hai trưởng lão thế này.

Triệu Bân không nói gì, vẫn giữ chặt lấy Viên Miểu, hắn không cảm nhận thấy uy áp vì Vân Yên đã chắn trước người, khí thế của Kim Huyền Chung cũng bị Vân Yên gạt đi, sư phụ hắn vẫn rất mạnh.

“Ngươi dạy ra đồ nhi tốt thật đấy”, Kim Huyền Chung hừ lạnh: “Đúng là tàn nhẫn độc ác”.

“Tại sao sư huynh lại nói thế”, Vân Yên khẽ hé môi: “Viên Miểu là người khiêu chiến trước, chẳng có ai bắt ép nó cả, nguyên tắc của diễn võ đài là không màng sống chết, đánh thua rồi lại tìm đồ đệ của ta dạy đời, nói đạo lý, khinh đỉnh Tử Trúc này không người? Hay là khinh Vân Yên này quá hiền?”
“Ngươi…”, Kim Huyền Chung nghẹn họng.

Vân Yên bình thản nói những lời đó khiến lão ta á khẩu không trả lời được.

Sự thật chính là như thế nên chẳng có gì để cãi được, đồ đệ của lão ta… Cũng không thua kém gì ai.

Cuối cùng lão ta đành phải nén lửa giận, thu khí thế: “Thả người”.

“Trận chiến này đã có giao ước, đồ nhi của ngươi đã lập ra khế ước bán thân, thành người của đỉnh Tử Trúc ta rồi”, Vân Yên cũng thu khí thế lại, không hề nể mặt, ngươi nói thả là thả chắc, hay quá nhỉ.

“Ngươi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận