Vương Dương nở nụ cười gian ác, phấn khích và man rợ, ma sát càng toát ra nhiều hơn, có tiếng kêu ai oán của vong hồn, không biết hắn ta đã cắn nuốt bao nhiêu sinh linh vô tội rồi, vì vậy nên trong ma lực còn có vong hồn, chỉ nghe tiếng không thôi cũng thấy tâm trạng hoảng hốt.
Trong trạng thái đó, hắn ta như có ma lực vô biên, ma khí tối đen, cuồn cuộn khắp trời, biến thành một lớp màn mây, che khuất bầu trời sao rộng lớn, ma lực càng lúc càng mạnh hơn, có lẽ vì uy lực quá mạnh mà tường đá và mái ngói trong làng đều bị chấn động đến mức nổ thành tro bụi.
“Kỳ Lân, mở!”
Triệu Bân thầm hét lên trong bụng, cố thi triển thể Kỳ Lân.
Biểu tượng Kỳ Lân nối đuôi nhau hiện lên, khí thế đột ngột tăng cao, thấp thoáng còn có thể nghe tiếng Kỳ Lân gầm thét.
Hắn lấy kiếm Long Uyên ra, kiếm khí màu vàng kim dài ba tấc, kiếm thể lôi điện giằng xé, khí huyền hoàng bao quanh.
Hắn vẫn chưa xuất kiếm thì kiếm uy đã tăng lên đến trạng thái đỉnh cao, hắn đang định giết chết đối phương chỉ bằng một kiếm.
“Khí huyết thật tinh túy!”
Vương Dương cười đáng sợ, lộ hết hai hàm răng trắng bóng ra.
Hắn ta đang cười thì bỗng một thanh kiếm lạnh buốt đâm xuyên vào ngực hắn ta, cắt đứt tâm mạch của hắn ta.
Đấy là chiêu thuấn thân tuyệt sát của Triệu Bân, hắn ta không kịp đề phòng.
Tiếng la thảm của Vương Dương vang lên, ma sát đen ngòm cuồn cuộn, đánh bật Triệu Bân ra.
Còn hắn ta nôn ra máu, ngửa mặt lên trời rồi ngã về sau, máu tuôn ra từ vết thương trước ngực.
Vương Dương không ngờ đến chiêu thuấn thân tuyệt sát nên mới không kịp trở tay, bị trúng kiếm hiểm, chết ngay tại chỗ đến nỗi không nhắm mắt, lúc đó, đôi mắt đỏ ửng vẫn còn đầy sự hung tàn và khát máu.
“Ân oán của ta và ngươi đã kết thúc rồi!”
Triệu Bân thản nhiên nói, hắn cầm kiếm lên, sắc mặt không vui cũng không buồn.
Mặc dù ngày hắn giết chết Vương Dương đến muộn nhưng may là hắn cũng không bỏ lỡ.
Nhưng, hắn vẫn chưa đến bên cạnh xác của Vương Dương thì đối phương đã bật thẳng đứng dậy, vừa nhìn còn tưởng là xác sống, có một vùng ma sát đen ngòm bao quanh lấy Vương Dương và cuồn cuộn tràn ra ngoài, mang theo ma lực cực mạnh, Triệu Bân chưa kịp phòng bị đã bị hất lộn nhào ra ngoài.
“Sao có thể?”
Triệu Bân cố đứng vững lại, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin nổi.
Hắn có thể nhìn thấu tâm mạch của Vương Dương, lúc nãy nó đã bị hắn một kiếm đâm xuyên rồi, không ngờ bây giờ lại hồi phục như cũ, đến cả vết kiếm đâm trên ngực cũng liền lại.
Đôi mắt đỏ ửng không còn ma quang đó của Vương Dương cũng toát lên sự đen tối đáng sợ như lúc ban đầu, vẫn hung tàn và khát máu như thế.
Hơn nữa Vương Dương còn đáng sợ hơn cả khi nãy, nếu như lúc nãy hắn ta chỉ như một ma đầu thì bây giờ lại là một ma đầu thật sự.
Tâm mạch bị chém mà vẫn có thể sống lại.
Bất ngờ này khiến hắn không kịp trở tay.
“Lâu lắm rồi không được vui thế này!”
Vương Dương cười đáng sợ, vui vẻ nghiêng cổ, hít máu tươi.
Trong lúc hắn ta nói chuyện có thể nhìn thấy giữa trán của hắn ta có một ma văn, nó cứ như có sức sống, hết đường này đến đường khác xuất hiện đầy trên khuôn mặt hắn ta, dáng vẻ đó chỉ nhìn thôi cũng thấy ớn lạnh.
“Thần trí hắn vẫn tỉnh táo!”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Nhập ma tỉnh táo thì mạnh hơn nhiều so với nhập ma không biết gì, ít ra thì U Lan trong trạng thái bùng nổ cũng không bì lại được, vì nhập ma tỉnh táo có tư duy chiến đấu, còn nhập ma vô thức thì chỉ đánh bừa, đánh bất chấp thôi, vì vậy cũng giống như U Lan, chiêu nào cũng có sơ hở, chiêu nào cũng là chiêu chí mạng.
“Ta ngửi thấy một hơi thở quen thuộc từ trên người ngươi!”