Đôi mắt già nua của người áo đen lóe sáng, có thể thấy được sự bất phàm của Long Uyên, lại có ba kiếm khí được đánh tới, đó không phải là kiếm khí bình thường, tối hôm đó không kịp nhìn cẩn thận, nay nhìn lại mới thấy chút gì đó, thanh kiếm ấy nhất định đã được luyện bằng binh tinh.
“Đều là của ta”.
Người áo đen nhe răng cười, tâm trạng ngày càng hào hứng.
Trong mắt lão ra, Triệu Bân không còn là một con người nữa mà là một kho báu, có một thiên nhãn đặc biệt, một vũ khí tuyệt thế, ngoài ra chắc vẫn còn bí mật khác, nếu tóm được, nói không chừng có thể tìm thêm được món bảo bối khác.
Đã bảo mà! Hôm nay lúc ra đường lão ta đã xem giờ, chắc chắn sẽ đụng phải may mắn lớn.
Tiểu võ tu này chắc chắn là may mắn của lão ta.
“Cười, cứ tiếp tục cười đi, rồi cũng đến lúc ngươi phải khóc thôi”.
Triệu Bân đã nhìn lại trong một phút giây nào đó, chỉ mới đặt nửa bước chân vào cảnh giới Địa Tàng, vẫn chưa chính thức thành Địa Tàng, chỉ cần không phải là cảnh giới Địa Tàng thì đâu còn có đó, chờ hắn hồi phục lại, cố gắng mở ma đạo rồi sẽ luyện chiêu với lão già này một phen, tìm một chỗ vắng bóng người đánh một trận lớn.
Bấy giờ, hắn không cần để ý đến Xích Yên và Lăng Phi nữa.
Nếu lực chiến được dùng hết, cộng thêm mấy quân bài tẩy của mình, hắn tin tưởng mình có thể giết người áo đen.
“Giao thiên nhãn ra đây ta sẽ tha cho mạng của ngươi”.
Người áo đen cười yếu ớt, khí thế tăng mạnh, tốc độ cũng tăng lên rất nhiều, chỉ trong vài giây đã kéo gần khoảng cách với Triệu Bân, miệng thì nói thế mà ánh mắt đã chuyển sang màu máu, cách không chém tới, huyết quang mạnh mẽ cực kỳ, đủ để đánh chết một cảnh giới Chân Linh.
Triệu Bân cười lạnh, cũng quay đầu nhìn lại.
Về phần huyết quang chém tới thì đã có Long Uyên đỡ, hắn có võ hồn, thuật ngự kiếm cũng luyện đến mức không thể mạnh hơn được nữa, một chút huyết quang đó không thể phá vỡ lớp phòng ngự của hắn.
“Thế thì chờ đến khi ta bắt được ngươi, nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, người áo đen cười hà hà, thêm chút dữ tợn và hung tàn, vung tay ném một lá bùa tốc hành, lại tăng tốc độ lên, vẫn đuổi đánh suốt một đường.
“Ta cũng có”.
Triệu Bân mắng, dùng hơn mười lá bùa tốc hành.
Chơi bùa với ta ấy hả, cho ngươi chơi tới chết.
Dưới ánh trăng, tiếng ầm ầm cứ vang lên mãi, Triệu Bân chạy tới đâu thì lão già kia đuổi theo đến đó, như hình với bóng, vào hang động thì cỏ cây bay tứ tung, trốn xuống đất bằng thì cát đá thành bụi mù, vào miếu hoang thì đổ cả tượng Phật, nhảy xuống sông thì ba đào sóng vỗ, những nơi họ đi qua đều biến thành một đống hỗn loạn.
Rầm!
Triệu Bân đang chạy phía trước vẫn còn bận rót linh dịch, cố gắng hồi phục những thứ đã tiêu hao.
Nhìn lại người đằng sau, gương mặt già nua đã hơi đen, lão ta là Huyền Dương tầng cao nhất.
Bước nửa chân vào cảnh giới Địa Tạng rồi, thế mà đuổi giết hơn nửa đêm vẫn không thể tóm được một cảnh giới Chân Linh, đúng là mất mặt, tên ranh đó chạy quá nhanh, lơ đãng một lát là mất dấu ngay.
“Đuổi đi, tiếp tục đuổi đi”.
Triệu Bân nhìn lại, có thêm năm lá bùa tốc hành ném ra, hắn chui vào một khu rừng.
Soạt!
Người áo đen như một cái bóng cũng chui vào theo.
“Đứng lại, cây này do ta trồng, đường này do…”
“Cút”.
Trong núi có kẻ chặn đường cướp của, khoảng hơn mười người đang cầm đao đầu quỷ cản đường Triệu Bân, ngượng nhất là còn chưa kịp nói hết câu khẩu hiệu thì đã bị Triệu Bân tông cho văng tám hướng, chưa kịp đứng vững thì người áo đen đã vọt tới, đi cứ như mưa rền gió dữ khiến người bị tông ngã đủ kiểu, có người ngã xuống rồi lại bị đạp lên, tối nay sắc trời không tốt, không nên ra đường cướp bóc thế này.
“Chạy đi đâu”.