“Hắn… là yêu nghiệt sao?”
Kẻ mặc áo đen choáng váng, không biết do vết thương hay do bị Triệu Bân đánh.
Cũng không biết trùng hợp hay Triệu Bân cố ý mà hắn chỉ đánh vào cái mặt già của đối thủ, gương mặt đang lành lặn đã biến thành máu thịt lẫn lộn, đầu đau như muốn nổ tung, ông ta đã không thể phân biệt được thật và ảo nữa rồi, chỉ biết mình đang bị đánh nhừ tử, muốn phản kích nhưng tên tiểu võ tu này lại không cho ông ta cơ hội đó.
Chiến!
Bản năng của Triệu Bân lộ ra, máu tươi như đang bị thiêu đốt, chiến ý dâng cao, càng đánh càng mạnh.
Cận chiến mà dùng Đấu Chiến Thánh Pháp, một khi đánh thì đến chết mới xong.
A!
Lão già áo đen đó phẫn nộ thét lên, bị dồn ép tới mức nổi điên.
Ông ta bị phá hỏng nền móng, dùng luôn cấm thuật đáng sợ, chân nguyên màu đen cuồng bạo bùng nổ từ trong cơ thể, chấn Triệu Bân bay ra ngoài.
Vì đã hủy hoại nền móng, cả đời này, ông ta sẽ không có cơ hội tiến vào cảnh giới Địa Tạng.
Dùng cấm thuật này thì phải trả một cái giá thảm thiết.
Á…
Khi Triệu Bân ngã ra đất, kẻ mặc áo đen đã lảo đảo, tóc tai bù xù, cơ thể lung lay, một mắt bị hủy, một cánh tay bị chém đứt, toàn thân đều là vết thương, máu tươi đầm đìa chảy không ngừng..
ngay cả chân nguyên hộ thể cũng không duy trì được nữa, ông ta hứng trọn Đấu Chiến Thánh Pháp, cả người bị đánh tới biến dạng.
Từ khi bắt đầu tu võ, đây là lần đầu tiên ông ta bị thương thảm tới vậy.
Hơn nữa còn là bị một tên cảnh giới Chân Linh đánh cho tàn phế.
“Tiền bối… lên đường bình an!”
Triệu Bân nói một cách bình thản, một tay nắm ấn quyết.
Kẻ mặc áo đen chợt biến sắc, giờ mới biết khắp trên người đều bị dán đầy bùa nổ, tuy cấp bậc chúng không cao, trong trạng thái bình thường, ông ta hoàn toàn có thể không đếm xỉa đến chúng, nhưng hiện giờ đã bị thương đến mức thân tàn ma dại, cho dù một cái không dậy nổi sóng gió nhưng với số lượng bùa nổ như thế này, ông ta không chống đỡ nổi.
Ầm!
Bùa nổ đầu tiên phát nổ khiến cho ông ta lảo đảo một hồi.
Từ sau tiếng nổ vang này, tiếng nổ lớn nối tiếp nhau giống như một dây pháo.
Ngước mắt có thể thấy máu xương bị nổ bắn văng tung tóe.
Tiếng kêu thảm của kẻ mặc áo đen vô cùng thê lương như lệ quỷ khóc rên.
Triệu Bân là khán giả duy nhất nhìn thấy.
Quả là không uổng công hắn ngày ngày vẽ bùa nổ, vào thời khắc mấu chốt còn cho tác dụng rất lớn.
Sau khi tiếng nổ dừng, kẻ mặc áo đen chỉ còn lại một cơ thể bê bết máu, co giật run rẩy, miệng còn không ngừng phun ra máu, thật sự không còn nhìn ra hình người.
Trông ông ta bây giờ chẳng khác nào một đống thịt nát xương vụn, nằm trong vũng máu một cách yếu ớt, ngay cả sức dãy dụa cũng không có.
Triệu Bân rút kiếm đi đến, giơ kiếm lên chém xuống.
Kẻ mặc áo đen chết ngay tại chỗ, chết cũng chết một cách uất nghẹn, khó nén được hối hận, đêm đó đã bị dọa đến rút lui rồi, mà vẫn cứ quay lại, ông ta vốn tưởng rằng giết chết một người thuộc cảnh giới Chân Linh bị thương nặng là vô cùng dễ dàng nhưng khi tới rồi, nhận hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, còn chưa có được Thiên Nhãn thì tự mình đánh mất mạng sống rồi.
Tự mình chuốc lấy, đây đều là do tự mình chuốc lấy!