Vô Thượng Luân Hồi


Trường Sinh Tiên không mở miệng nhưng lại phát ra tiếng nói, khi lão nhìn Triệu Bân thì trong mắt lại hiện lên thâm ý, Chân Linh đánh diệt Địa Tạng, với thực lực này thì hắn hoàn toàn có thể coi thường tất cả mọi võ tu cùng thế hệ với hắn.

Lão là một vị tiên, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu được tên nhóc này có võ hồn cùng đan hải, lại còn có cả thiên lôi.

Ngoài ra, lão cũng có thể thấy ở Triệu Bân còn có rất nhiều điều thú vị.

Ví dụ như chiếc nhẫn ma ở trên bàn tay trái của hắn, hay hồ lô tím vàng bên hông hắn, còn có mầm tạo hóa bên trong đan hải của hắn, nếu như lão không nhầm thì mầm tạo hóa đó được phát triển từ hạt của cây thần tạo hóa.

Hắn chỉ là một tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh mà lại có nhiều bảo bối hộ thân đến như vậy, có thể thấy được cơ duyên của hắn hết sức nghịch thiên.

“Tiền bối, sao người lại ở phàm giới?”, Triệu Bân nhỏ giọng hỏi.

“Chỉ là chuyện cũ, không đáng nhắc tới”, Trường Sinh Tiên cười nói.

Nhưng Triệu Bân rõ ràng có thể nhìn thấy một chút buồn bã thoáng qua thần sắc của lão, hơn nữa còn có một tia không cam lòng, chắc là lão còn có tâm nguyện chưa thể thực hiện, hoặc cũng có thể trong quá khứ của lão đã có một đoạn ký ức đau lòng để lại vết thương trong lòng của lão.

Dù vậy, nếu Trường Sinh Tiên đã không muốn nói thì hắn cũng sẽ không hỏi nhiều.

“Khi nào ngươi tới tiên giới thì hãy đem thứ này tới Đại La Tiên Tông đưa cho Bất Niệm Thiên”, Trường Sinh Tiên nói xong thì chật vật giơ tay lên, trong nháy mắt từng đợt tro bụi hòa với tử khí tràn ra giữa các ngón tay của lão.

Thứ xuất hiện trong lòng bàn tay của lão lúc này là một chiếc nhẫn hộ tiễn… một chiếc nhẫn hộ tiễn ngọc đen.

Triệu Bân vươn tay nhận lấy.

Hắn không thể ngờ chiếc nhẫn này lại nặng đến như vậy, ngay khi hắn nhận lấy nó thì mặt đất dưới chân của hắn như rung chuyển, hắn đoán chừng chiếc nhẫn này cũng phải nặng mấy ngàn cân, đúng là tiên vật, sức nặng này còn có thể nghiền nát cả một khu vực rộng lớn.

Ồ!
Triệu Bân nhe răng trợn mắt, thúc giục chân nguyên nắm chắc chiếc nhẫn hộ tiễn ngọc đen trong tay.

Chiếc nhẫn hộ tiễn này quả thật phi phàm, cầm trong tay vừa mát lại vừa ấm, có tác dụng ổn định tinh thần.

Trên thân của nó tràn đầy hào quang, toát ra khí tức cổ xưa, bên trên có khắc tiên văn giống như ấn ký hình ngọn lửa, chất ngọc cổ xưa bậc này lần đầu Triệu Bân mới được nhìn thấy.

“Bán đi hẳn là rất có giá trị”, Triệu Bân thầm lẩm bẩm trong lòng.

Khụ khụ!
Trường Sinh Tiên ho khan, tro bụi trên thân bị rơi xuống không ít, tử khí quanh thân càng lúc càng dâng lên mãnh liệt, trong chớp mắt suýt chút nữa đã nuốt chửng lấy lão, tiễn lão xuống suối vàng.

Vị tiên này có thể đọc được những suy nghĩ trong lòng của người khác.

Chính vì lão đọc được những lời mà Triệu Bân thầm suy nghĩ cho nên mới ho dữ dội như vậy.

Tên nhóc này, ngươi có biết đó là bảo bối gì không? Chí bảo của Đại La Tiên Tông chỉ có chưởng giáo mới có tư cách đeo, con mợ nó ngươi còn muốn bán đi, nếu như không phải trạng thái của lão phu không được tốt thì lão phu đã tát chết ngươi rồi.

“Tiền bối”.

Triệu Bân cất nhẫn hộ tiễn vào, nhanh chóng lấy ra hồ lô nhỏ tiếp cho lão một ít linh dịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui