Phần lớn bọn họ đều đang dự đoán kết quả của tỷ thí tân tông lần này, ai cũng đoán người đứng đầu chắc chắn sẽ là Sở Vô Sương.
“Yên lặng”.
Ngô Huyền Thông, các chủ Thanh Nguyên các lên đài hô lớn.
Những người có mặt bất luận là đang làm gì cũng đều nghiêm mặt lại và im lặng ngay lập tức.
“Đệ tử mới gia nhập Thiên Tông mau lên đài rút thăm”, giọng của Ngô Huyền Thông vang vọng khắp đài.
Ông ta vừa dứt lời thì tất cả các đệ tử mới đều đứng dậy bước lên đài, xếp hàng rất ngay ngắn.
Ngô Huyền Thông vuốt râu nhìn Vân Yên hỏi: “Sư muội, Cơ Ngân đâu?”
“Có việc nên tới trễ một chút”, Vân Yên hít sâu một hơi nói.
“Nếu như hắn không tới thì sẽ bị tước bỏ tư cách tỷ thí”, Ngô Huyền Thông lại nói, đây là quy củ truyền thống.
Vân Yên không nói gì, chỉ nhìn nghiêng về phía cổng vào.
Cô ta không quan tâm đồ nhi của mình có thể tham gia tỷ thí tân tông hay không, điều cô ta thật sự lo lắng chính là an nguy của đồ nhi.
Ngô Huyền Thông không nói nhiều, ông ta lấy ra một bầu rượu uống vài ngụm, hiển nhiên là đang muốn trì hoãn thời gian, cũng xem như nể mặt đỉnh Tử Trúc.
Ý tứ của ông ta rất rõ ràng, nếu như sau khi ông ta uống cạn bầu rượu mà Cơ Ngân vẫn chưa tới thì hắn sẽ bị tước bỏ tư cách tham gia tỷ thí, chuyện này ai cũng có thể nhìn thấu.
Vân Yên không lên tiếng.
Trong chớp mắt, một dự cảm không lành bỗng nhiên ập đến.
Sư tỷ Mục Thanh Hàn cùng những người bạn tốt Thanh Dao, Lâm Tà, Tô Vũ, Tư Không Kiếm Nam, Tử Viêm và Dương Phong cũng đều nhíu mày, không biết là Triệu Bân có việc nên tới trễ hay là đã gặp phải bất trắc gì.
“Còn phải chờ bao lâu nữa?”
Sư phụ của Ngụy Đằng nói, vẻ mặt không hài lòng.
Có người lên tiếng thì tất nhiên sẽ có người phụ họa theo, đa số đều là những người không hợp với sư đồ đỉnh Tử Trúc, ai cũng lộ ra vẻ không kiên nhẫn, để cho các trưởng lão và đệ tử cùng chờ đợi một con rùa rụt đầu thì còn ra thể thống gì nữa.
“Trưởng lão, để cho mọi người chờ đợi như vậy làm sao được?”
“Thời gian đã tới, không thể phá vỡ quy củ chỉ vì cái tên đi cửa sau đó!”
“Trưởng lão phải làm việc công bằng chứ!”
Các trưởng lão khác không hài lòng, các đệ tử của bọn họ cũng hùa theo làm loạn.
Ngô Huyền Thông ho khan một tiếng, cất lại bầu rượu bên hông, liếc nhìn Vân Yên trước, sau đó mới hắng giọng nói: “Vì Cơ Ngân chưa tới, nên tỷ thí tân tông lần này xem như tước…”
“Đừng đừng đừng”.
Ngô Huyền Thông còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng kêu lớn từ xa.
Tiếng kêu đó tất nhiên là của Triệu Bân, hắn cưỡi sóng đạp gió bước vào, do chạy quá nhanh cho nên khi đứng lại thân thể của hắn cũng không được vững lắm.
Hắn vừa phóng vào thì đã thấy mọi người bắt đầu xì xào bàn tán lần nữa.
Phù!
Nhìn thấy Triệu Bân vẫn an toàn, mấy người Vân Yên mới có thể thở phào nhẹ nhõm.