Triệu Bân lại chồng xấp ngân phiếu lên, có cơ hội thì phải liều mạng kiếm tiền chứ.
Lão Trần Huyền liếc nhìn hắn, quan sát Triệu Bân thật cẩn thận, tên nhóc đi cửa sau này tự tin cũng gớm nhỉ! Không biết đối thủ sẽ là ai mà dám đặt tiền lớn như vậy.
“Kiếm được tiền mà còn không vui à?”, Triệu Bân bĩu môi.
Lão già này đúng là nhà cái ảo, tiền cược đều do ông ta chia tỷ lệ, thắng bao nhiêu đều có tỉ lệ, dù là ai thắng ai thua thì ông ta cũng không phải trả tiền, còn lời được tiền hoa hồng, hơn nữa hoa hồng còn rất cao, cao bao nhiêu hả? Chẳng hạn như đặt cược một 1 vạn lượng, thì ông ta có thể ăn được hoa hồng năm ngàn lượng.
“Vui, tất nhiên là vui rồi”, ai tới lão Trần Huyền cũng không từ chối.
Không phải tiền của ông ta, đặt bao nhiêu ông ta cũng lấy, đặt nhiều thì ông ta sẽ có thêm nhiều tiền thôi.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu ông ta cũng đặt, sau đó không thắng thì tất nhiên cũng phải bù tiền vào.
“Còn hàng không?”
Lão Trần Huyền nhìn ngó bốn phía, sau đó chọc chọc Triệu Bân.
“Hết rồi”.
Triệu Bân trả lời rất dứt khoát, có cũng không bán cho ông ta, bán cho lão đạo Âu Dương ngon hơn.
Các chủ Luyện Khí các ấy mà! Thứ lão ta có là tiền, mỗi cuốn 1 vạn? Hắn có thể lời gấp đôi.
Tu luyện hao tốn tài nguyên của cải lắm, tiền là thứ tốt.
“Ngươi thay đổi rồi, không còn là Cơ Ngân mà lão phu quen nữa”, lão Trần Huyền buồn bã nói, hành động không biết xấu hổ như thế mà ông ta nói cứ như nước chảy mây trôi, Triệu Bân khịt mũi khinh thường, dù sao cũng là một lão tiền bối, cưới một cô vợ là được mà? Về nhà tự nghiên cứu đi!
Đang nói chuyện thì hơi thở lạnh như băng chợt ập tới từ đài chiến đấu.
Là chân thể âm băng, đang đánh với một đệ tử cũng khá mạnh, mới dùng đến âm băng bí pháp mà cả đài chiến đấu đã bám một lớp băng dày, trên đó có thể khiến con người ta đông lạnh, hơn nữa trên băng còn có một lực cắn nuốt, chân nguyên bị hao mòn từng chút một.
“Quả là bá đạo”, Triệu Bân âm thầm than thở.
Nói xong hắn còn giương mắt nhìn Dương Phong, vẻ mặt Dương Phong không được tự nhiên lắm.
Hay có thể nói là trong lòng Dương Phong đã có bóng ma, thấy chân thể âm băng sẽ bất giác rùng mình.
“Ta… Nhận thua”.
Đệ tử đối chiến với Hàn Tuyết từ bỏ việc chống cự.
Từ trước đến nay chân thể âm băng chưa từng đuổi cùng giết tận, thu hàn băng lại, đệ tử kia xuống đài vẫn còn chìm trong một lớp băng tuyết, như một tượng băng di động, đông đến nỗi môi tím tái, cả người run rẩy.
May là Hàn Tuyết không ra tay quá nặng, nếu khí lạnh mà xâm nhập vào khí lực thì sẽ càng khó chịu hơn.
Sau đó người lên đài chính là tiểu Vô Niệm.
Trong quả đầu đó vẫn bóng loáng như thế.
Đầu trọc trông cực kỳ vô hại, ra tay lại cực kỳ bá đạo, một chưởng đơn giản khiến đối thủ ho ra máu, thần lực bẩm sinh đánh một chưởng như thế, mạnh đến nỗi cả người đau nhức.
“Cũng khá là may mắn đấy”, lão Trần Huyền vuốt vuốt chòm râu.
Tất nhiên những lời đó là dành cho nhóm đệ tử yêu nghiệt này, đến giờ vẫn chưa có tình huống hai kẻ mạnh đối đầu nhau.
Chẳng hạn như Vô Niệm, nếu đánh với Sở Vô Sương thì không bỏ quyền cũng sẽ thua thôi.