Vô Thượng Luân Hồi


Dù là đệ tử hay trưởng lão thì ánh mắt nhìn Đào Tiên Tử cũng như đang thưởng thức một cuộn tranh hết sức tuyệt vời, Đào Tiên Tử cứ như người bước ra từ bức tranh, đều có khí chất thánh khiết, không nhiễm bụi trần.
Thậm chí cả trận chiến trên đài cũng chẳng người nào bận tâm.
Khi tất cả mọi người đều dõi mắt về phía mình, Đào Tiên Tử nở nụ cười lịch sự.
Cô ta bước lên mấy hàng ghế, ngồi xuống bên cạnh Linh Lung, hai người là bạn cũ.
“Sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến đây thế?”, Linh Lung khẽ cười.
“Nhàn rỗi phát chán nên đến xem náo nhiệt”, Đào Tiên Tử khẽ hé môi, lúm đồng tiền tươi như hoa.
“Gặp ngươi một lần đúng là không dễ dàng tí nào”, Vân Yên thổn thức nói.
“Gần đây có nhiều việc linh tinh quá”, Đào Tiên Tử cười cười.
“Sư tỷ, tỷ ngồi sang bên kia một chút đi”, Triệu Bân quay lại ngồi bên cạnh Đào Tiên Tử.
“Đúng là tên lăng nhăng mà”, Mục Thanh Hàn liếc nhìn Triệu Bân.
“Đừng quậy phá”.

Triệu Bân ngồi thẳng lưng ở đó, vểnh tai nghe.
Đào Tiên Tử và mẫu thân hắn rất nổi tiếng, có lẽ cô ta biết mẫu thân hắn bị giam ở đâu.
Nếu có thể làm thân với người này, nói không chừng lại có thể dẫn hắn đến gặp mẫu thân.
“Có gặp được người đó không?”
Linh Lung nói rất nhỏ, sợ có người nghe thấy.
Người đó mà cô ta nhắc tới, theo Triệu Bân nghĩ thì đó có thể là mẫu thân hắn.
“Tầng thứ chín của Hình Tháp”, Đào Tiên Tử thở dài.
“Sống có ổn không”, Linh Lung lại hỏi.
“Có ăn có uống, không cần phải lo lắng đến tính mạng”, Đào Tiên Tử hờ hững nói: “Liên quan đến bí mật lớn như thế, Tử Y Hầu cũng chẳng làm dám gì, bên trên có lệnh không cho bất kỳ kẻ nào đến gần”.
“Hình Tháp”, Triệu Bân nghe thấy rất rõ ràng.
Nghe Đào Tiên Tử nói thế, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Được cho ăn cho uống, không cần phải lo lắng đến tính mạng, đó chính là tin tức tốt nhất, mẫu thân vẫn còn sống, trong khoảng thời gian ngắn, Tử Y Hầu không thể làm gì bà ấy, chỉ là không rõ bà ấy liên quan đến bí mật gì.

“Không một người nào được phép đến gần”, Triệu Bân nhíu mày.
Nghe thấy giọng điệu của Đào Tiên Tử, Hình Tháp được bảo vệ rất nghiêm ngặt, người bình thường không thể vào được.
“Đó… Chính là thể Thiên Linh ấy hả?”, Đào Tiên Tử nhìn về phía Liễu Như Nguyệt.
“Là cô ta”, Linh Lung cười nói: “Vị hôn thê cũ của đứa nhỏ nhà Phù Dung”.
“Đúng là khác biệt”.

Đào Tiên Từ thân nhiên nói, từ khi nghe thấy chuyện ở thành Vòng Cổ.

Liễu gia từ hôn, mặt mũi Triệu gia bị giảm nát như rác.

nói thẳng ra.

Đào Tiên Từ không thích cách hành xử của Liễu gia.

“Nhân duyên làm gì có ai giải thích được?”, Vân Yên thong thả nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận