“Nhóc con, ngươi muốn ta ôm ngươi một cái hả?”, Đào Tiên Tử chuyển tầm mắt, liếc sang, người bị nhìn chính là Triệu Bân.
Tên này ngồi ngay bên cạnh Đào Tiên Tử, hai lỗ tai cứ dựng thẳng, không biết đang nghe cái gì, càng nghe càng nghiêng người về phía này, đầu sắp đụng vào người cô ta đến nơi.
Triệu Bân cười gượng.
Nhận ra mình đang thất lễ, hắn vội vàng ngồi thẳng người dậy.
Ta đang nghe tin tức về mẫu thân chứ không phải là sàm sỡ gì ai cả.
“Ngứa đòn rồi phải không!”, Vân Yên liếc hắn.
Tiểu đồ đệ này cũng khá là thú vị, nơi nào có người đẹp thì xuất hiện ở đó.
“Ngươi… Chính là Cơ Ngân hả?”, Đào Tiên Tử cười nói.
“Là ta”, Triệu Bân ngồi trên ghế vẫn không quên cúi người thi lễ.
Đào Tiên Tử không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Triệu Bân, trông ánh mắt hắn cực kỳ quen thuộc, cứ thấy giống hai người bạn cũ thế nào ấy, nhưng giống ai cơ? Bảy phần giống Triệu Uyên, ba phần giống Phù Dung.
Triệu Bân bị nhìn đến nỗi luống cuống cả tay chân, sau tiếng ho khan thì hắn đứng dậy đi mất.
Hắn đã tìm hiểu được tin tức của mẹ mình, biết bà ấy vẫn bình yên vô sự là được, chờ tỷ thí tân tông kết thúc rồi hắn sẽ đến Hình Tháp một chuyến, tuy không thể vào được nhưng đứng từ xa nhìn lại cũng tốt.
“Tiểu đồ nhi của ngươi đến từ nhà nào thế”.
Nhìn theo bóng lưng Triệu Bân, Đào Tiên Tử khẽ hỏi.
“Cái đó phải hỏi Sở Lam”, Vân Yên nhún vai, cả người làm sư phụ như cô ta cũng không rõ lai lịch Cơ Ngân, hay có thể nói là đồ đệ của cô ta cố tình giấu diếm, tạo cảm giác thần bí thế nào ấy.
Đào Tiên Tử không nói gì nữa, chân mày khẽ chau lại, chẳng biết đang nghĩ chuyện gì.
Bên này, Triệu Bân lại chuyển vị trí sang bên cạnh Tô Vũ.
“Có thơm không vậy”, Tô Vũ chọc chọc Triệu Bân, cười hơi bỉ ổi, cùng với kiểu tóc che hai mái đó khiến nó trở nên thô bỉ khó tả, dù nhìn thế nào cũng thấy giống mấy tên gian ác.
“Gì cơ?”, Triệu Bân vẫn còn đang suy nghĩ, chưa kịp phản ứng.
“Đừng làm bộ nữa”, Tô Vũ bĩu môi: “Ta đã nhìn thấy hết rồi, ngươi sắp nằm lên người Đào Tiên Tử luôn cơ mà! Không ngờ nha! Ngươi cũng to gan thật! Thế mà cũng dám mò tới”.
“Thơm”, Triệu Bân thốt ra một chữ, cuối cùng hắn cũng kịp phản ứng.
“Thơm đến mức nào”, Tô Vũ nhếch miệng cười, nụ cười càng đáng khinh hơn.
Triệu Bân liếc nhìn hắn ta, quan sát từ trên xuống dưới, thì ra… Mặt dày cũng là một thứ tốt.
“Mặc Đao lên đài”, Dương Phong bên cạnh chen vào một câu.