Vô Thượng Luân Hồi


“Đó là một kẻ khá là tàn nhẫn”, Tô Vũ nghe thế bèn vội vàng nhìn về phía đài chiến đấu.

Triệu Bân cũng thế, người có thể khiến Tô Vũ nhận xét là kẻ tàn nhẫn thì chắc chắn phải có gì đó đặc biệt.

Trên đài, một thanh niên khá lôi thôi, ở đây tính cả các trưởng lão đều mặc đạo bào màu trắng, chỉ có mình hắn ta mặc màu đen, cực kỳ chói mắt, mái tóc rối bời, miệng còn mọc rất nhiều râu, hai tay khoanh trước ngực, mang theo một thanh đao màu đen, trông có vẻ kiệm lời, cực kỳ im lặng, đứng trên đài như cái cây sừng sững mọc ở đó, cả người… Toát lên khí chất tang thương không hợp với thân phận và lứa tuổi, khiến con người ta bất giác nghĩ rằng hắn ta đã trải qua rất nhiều sóng gió thăng trầm.

Mặc Đao đó chính là tên hắn ta.

Người như thanh đao màu đen, trong sự lôi thôi nhếch nhác đó ẩn chứa khí phách mạnh mẽ.

Triệu Bân từng gặp người này, hôm đó hắn từng thấy tên này ở buổi khảo hạch Thiên Tông.

“Nghe nói hắn ta từng ăn nằm trên chiến trường”, Dương Phong nói.

“Không thể nào!”, Tô Vũ không tin, quan sát Mặc Đao từ trên xuống dưới.

“Ăn nằm à”, Triệu Bân thì thầm, tất cả những người từng chôn vùi tuổi xuân trên chiến trường đều có một loại khí chất bức người, đó chính là sát khí, là sát khí được khắc vào sâu trong linh hồn, người ngoài không thể bắt chước nổi.

Mặc Đao có thứ khí chất đó.

Theo hắn nghĩ, Mặc Đao chẳng những ăn nằm trên chiến trường mà còn lăn lộn nơi đó không chỉ một lần, chỉ có những người chứng kiến quá nhiều núi xác biển máu mới trở nên tĩnh lặng như thế, người quá quen với sinh tử rồi, mọi thứ xung quanh rất khó làm cho tâm trạng hắn ta gợn sóng.

“Rất mạnh”, tiểu Vô Niệm thầm nói.

Cả hắn ta cũng phải e dè, có thể thấy Mặc Đao mạnh đến mức nào.

Đệ tử mới vào Thiên Tông đều là ngọa hổ tàng long, ngoài Sở Vô Sương và Hàn Tuyết bọn họ thì đằng sau vẫn còn rất nhiều người bá đạo, Mặc Đao chính là một trong số đó, đó là những người không cho người ta nhìn thấy bất kỳ điều gì, che giấu sự sắc bén, đến tận bây giờ vẫn chưa từng thể hiện sức mạnh thật sự, cũng vì như thế nên mới khiến người ta xem nhẹ.

Đối thủ của Mặc Đao là một công tử nho nhã, chiếc quạt xếp được phe phẩy rất đều.

Khỏi phải hỏi, mặt mũi tên đó cũng thuộc dạng ưa nhìn, sánh ngang với Tư Không Kiếm Nam, quan trọng nhất là chưa có vợ nên khá nhiều nữ đệ tử bắt đầu nổi máu háo sắc, một đám lòng cứ nhộn nhạo, ánh mắt đong đưa.

“So với ta thì vẫn còn thiếu một chút”, Tư Không Kiếm Nam kéo lọn tóc.

Lâm Tà liếc mà hai mắt trắng dã, nhưng hắn ta nói cũng đúng, trong số tất cả các đệ tử Thiên Tông, có lẽ Kiếm Nam không phải người mạnh nhất nhưng là người điển trai nhất, hơn nữa cũng là kẻ có nhiều tình nhân cũ nhất.

Đó là sự thật không ai tranh giành.

Sau một tiếng hét thảm đã chứng minh cho mọi người thấy triết lý sống của cuộc đời, đó là đẹp trai chẳng được tích sự gì, cũng như người trên đài vậy, phong độ cũng có đó nhưng đụng phải đao trong tay Mặc Đao thì còn chưa hết một hiệp đã bị đánh rơi xuống đài chiến đấu, chèn ép tuyệt đối, thảm thương.

“Thoải mái rồi”, thấy tên đó bị đánh xuống, Tư Không Kiếm Nam lập tức yên tâm.

Từ đầu đến cuối Mặc Đao không hề mở miệng nói một câu nào, xoay người xuống đài.

Sau khi Mặc Đao xuống dài, vòng đấu loại lần thứ hai chính thức kết thúc, tám mươi hai người tham gia chiến đấu, bốn mươi mốt người vào vòng trong, còn lại bốn mươi mốt người đó có kha khá người dùng cơ hội hồi sinh một lần rồi nên trực tiếp bị loại, sau khi chọn lọc xong thì còn hai mươi sáu người, điều đó có nghĩa là chỉ còn mười ba người có thể vào được vòng trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui