Vô Thượng Luân Hồi


Những gì Cơ Ngân nói không chỉ một lần trước đây, bây giờ nghe lại thì đúng là không sai chút nào.

“Người mà Sở Lam giới thiệu quả thật không tầm thường!”, Linh Lung và Đào Tiên Tử bật cười, Cơ Ngân mạnh hay không thì bọn họ không chắc, nhưng bọn họ tin nữ soái, Sở Lam nhìn người chưa hề nhìn nhầm.

“Sư phụ, ta thật sự đánh không lại hắn!”, bên này, Thanh Dao nhỏ giọng nói.

Lời này kéo Lạc Hà còn đang ngạc nhiên về với hiện thực.

Tỉnh táo thì tỉnh táo rồi nhưng khóe miệng của nàng ta thoáng chốc giật giật liên hồi mười mấy cái.

Chẳng trách Thanh Dao nhận thua, hóa ra là không đánh lại thật.

Chẳng trách Cơ Ngân lại áy náy với mình, đây rõ ràng là nói với cô ta rằng hắn sẽ đánh Vệ Xuyên… đến mức tàn phế.

Nhưng đáng tiếc, đến bây giờ cô ta mới phản ứng lại.

Lần này, cô ta liếc mắt nhìn sang Vân Yên, cũng đúng lúc thấy Vân Yên đang nhìn mình, hai người mắt đối mắt.

Điều khác biệt là Vân Yên muốn cười, nhưng lại phải nhịn không được cười.


Khuôn mặt của Lạc Hà lại là sự bực bội và cạn lời.

“Chuyện này có thể trách ta sao?”, Vân Yên nhìn lên trời nói vu vơ, động tác ý muốn nói rằng: Là vì Vệ Xuyên cứ muốn tìm Cơ Ngân nhà ta đánh đấy chứ.

Không đánh thì hắn ta còn vội vàng nhảy nhót tưng bừng ấy chứ.

Lạc Hà cũng ôm ngực.

Bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên cảm giác tức đến hộc máu.

“Không thể phủ nhận rằng, hôm nay lửa giận hơi bị nhiều!”
Triệu Bân đã thả Vệ Xuyên ra, nhặt ngân phiếu đặt trên đài.

Lại được thêm 20 vạn nữa… tuyệt vời.

“Tên tiểu tử nhà ngươi được đấy!”, Tô Vũ và Lâm Tà đã đi tới, gào to.

“Khiêm tốn nào!”, Triệu Bân sửa lại cổ áo, phong cách như thế này mới là từ từ chìm vào cảnh đẹp chứ.


“Phải uống rượu đó!”
“Nói thì dễ lắm!”
Một đám nhân tài ríu rít, tụm năm tụm ba đi ra khỏi hội trường.

“Thanh Hàn, về nhà thôi!”
Vân Yên vén tóc, chắp tay sau lưng bỏ đi.

Mục Thanh Hàn vội vàng đi theo, khi đi qua Lạc Hà còn nở nụ cười áy náy.

“Cơ Ngân không phải phế vật!”, lão Trần Huyền nới với Vân Phượng.

“Nghĩ rằng đánh bại được Vệ Xuyên là có thể vô địch thiên hạ sao?”, Vân Phượng cũng đi, Liễu Như Nguyệt đuổi theo, tuy ngạc nhiên, nhưng biểu cảm không quá thay đổi, vẫn lạnh lùng và im lặng như cũ.

Nguyệt Linh, Sở Vô Sương cũng có biểu cảm giống cô ta.

Đám yêu nghiệt cũng chướng mắt Vệ Xuyên, tất nhiên cũng chướng mắt Cơ Ngân, chỉ là đám tiểu lâu la mà thôi.

“Trò hay kết thúc rồi!”
Ngô Huyền Thông nói, phất tay áo rời đi, trái tim vẫn đau nhói.

Không chỉ có ông ta đau, đám trưởng lão từng đá “trái bóng Cơ Ngân” qua lại cũng hối hận, hay cho một thằng nhóc! Bị bọn họ đá đi, không phải ông trời không thương bọn họ, mà là bọn họ không nắm được cơ hội này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận