Trong bóng tối, có người đang quan sát hắn, mặc dù ẩn nấp rất kỹ, nhưng cũng không thể thoát khỏi cảm ứng của võ hồn.
Không cần nhìn cũng biết đó là Kim Huyền Chung.
Đâu chính là nội gián của tộc xác chết, suốt cả một đường, lão ta đều đi theo hắn.
Thế nhưng, đây là ở Thiên Tông, Kim Huyền Chung cũng không dám làm loạn, chỉ dám âm thầm đi theo Triệu Bân để tìm được manh mối.
Vàng bạc châu báu gì đó không quan trọng, quan trọng là chiếc hộp màu tím.
Triệu Bân cũng không vạch trần, tỏ ra như không có gì.
Cho đến khi hắn tới thềm đá của đỉnh Tử Trúc, Kim Huyền Chung mới bí mật rút lui.
“Tiểu sư đệ, về rồi à!”, vừa về đến đỉnh núi, hắn đã nghe thấy Mục Thanh Hàn khẽ cười.
Vân Yên cũng ở đây, đang đọc sách ở đình nghỉ mát: “Thằng nhóc thối, ngươi còn giấu bao nhiêu bí mật nữa?”
“Nữ soái từng cảnh cáo ta, nếu dám nói bậy thì sẽ giết ta!”, Triệu Bân cũng là một nhân tài, biết không thể qua lấy lệ nên đẩy lên nữ soái Xích Diễm, Vân Yên cũng phải nể mặt Sở Lam.
“Ngày mai còn có trận đấu lớn, nghỉ ngơi sớm đi!”, Vân Yên cười.
Vẫn là câu nói đó, nếu Cơ Ngân không muốn nói thì người làm sư phụ như Vân Yên cũng không thể hỏi đến cùng.
Triệu Bân giống như được đại xá, chuồn nhanh vào phòng.
“Sở Lam, có phải ta nhặt được bảo bối không?”, Vân Yên lẩm bẩm rồi cười.
Vốn dĩ, nữ soái nhờ Cơ Ngân tìm Lý Huyền Thương, rất không may, Lý Huyền Thương lại bị chôn vùi trong đất ma, còn đám người kia lại đá đi đá lại Cơ Ngân, đến lượt Vân Yên thì người được lợi chỉ có cô ta.
“Sau tỷ thí, vi sư sẽ đích thân huấn luyện ngươi!”
Vân Yên cười, không nhìn về phía lầu các của Triệu Bân nữa.
Đây là một hạt giống tốt, nếu hắn vào đỉnh Tử Trúc của cô ta thì cô ta cũng nên làm tròn bổn phận, chứ không thể dạy hư đệ tử, như thế cũng không dễ ăn nói với nữ soái.
“Sư phụ, nghỉ ngơi sớm đi!”, Mục Thanh Hàn cũng về phòng.
Đêm nay, Thiên Tông không hề bình lặng, ai cũng nói về trận đấu ngày hôm nay.
Tất nhiên, người tên Cơ Ngân đập vỡ thiên cang hộ lại trở thành chủ đề bàn tán.
“Không tin, ta không tin!”
Tiếng kêu gào như vậy liên tiếp truyền xuống từ phòng Lạc Hà.
Chính là tên nhân tài Vệ Xuyên kia, dù nằm trên giường bệnh thì tên này cũng không yên phận chút nào, hắn ta không ngừng kêu gào, có vài lần dùng sức quá mạnh còn ho ra máu, cả người đều rất đau.
Mất mặt, thật sự quá mất mặt!
Chính hắn ta chọn trường hợp công khai như thế, vốn dĩ là muốn dạy dỗ Cơ Ngân.
Hắn ta chưa từng ngờ được nơi đó sẽ là nơi mà mình bại trận thê thảm, rất nhiều át chủ bài còn chưa kịp dùng, rất nhiều bí thuật bá đạo cũng chưa kịp thi triển, thế mà đã bị Cơ Ngân đánh bại.
“Được rồi!”
Lạc Hà trầm giọng nói, liền đưa hắn ta vào giấc mộng.
Sau khi ra khỏi cửa phòng, Thanh Dao ngồi xếp bằng dưới cây cổ thụ, mới đứng dậy.
“Ngươi và Cơ Ngân đã quen biết từ trước sao?”, Lạc Hà hỏi.
“Trên đường tới Thiên Tông từng đấu một trận!”, Thanh Dao cũng nói dối.
“Tại sao không nói trước với sư phụ Ta nói rồi, nhưng người không tin!”, Thanh Dao ho khan một tiếng.
Lần này thì ta tin rồi!”, Lạc Hà phất tay áo, vừa che ngực vica bước đi.