Vô Thượng Luân Hồi


“Nữ nhân ấy mà, tháng nào cũng phải có vài ba ngày!”.

Lời nói của lão Trần Huyền không biết là an ủi hay hả hê khi thấy người khác gặp họa, nhưng nhìn ông ta tươi tỉnh như thế, hiển nhiên là vế sau rồi.

“Sở Vô Sương, Lý Nhạc, lên võ đài!”
“Ta… bỏ thi!”
Ngô Huyền Thông vừa hô tên đã nghe thấy giọng nói rụt rè khiếp sợ của ai đó.

Sư phụ đã dặn từ trước rồi, gặp phải Sở Vô Sương thì cứ bỏ thi cho rồi, đỡ mất mặt.

Tên này cũng rất nghe lời.

“Doãn Hồn, lăn lên đây!”
Không đợi Ngô Huyền Thông hô tên, Lâm Tà đã nhảy lên chiến đài.

Không sai, đối thủ của hắn ta vẫn là Doãn Hồn.

“Dù thù oán đến mấy cũng không thể đánh như thế này được!”, đừng nói gì tới các đệ tử, các trưởng lão cũng phải cảm thán.

Kể từ khi tỉ thí tân tông diễn ra đến nay, hai người này lần nào cũng nhắm nhau rất chuẩn.


Nếu không phải đôi bên là chân ái thì quỷ cũng không tin, chưa biết chừng cứ đánh mãi đánh mãi thì hai người sẽ thành anh em tốt.

“Nào!”
Doãn Hồn quát ầm lên một tiếng, sau đó đáp xuống chiến đài.

Kẻ thù gặp nhau cực kỳ ngứa mắt, chẳng nói thêm một câu thừa thãi nào đã lao vào đánh nhau.

Một người khí huyết sục sôi, một kẻ chân nguyên cuộn trào, ngay từ đầu đã tung toàn đại chiêu, chẳng buồn giấu giếm, chỉ muốn đánh nhau đến chết luôn.

“Nếu không phải là thù giết cha, liệu có đánh đến mức hừng hực khí thế như vậy không?”
Rất nhiều trưởng lão trầm ngâm vuốt râu, hai hậu bối này quậy phá quá.

Hay nói cách khác, hai người họ không thể giáp mặt, cứ gặp là đánh, đi đến đâu cũng có thể đánh được.

Triệu Bân không nhìn, hắn còn đang cúi đầu lau máu mũi.

“Tên tiểu tử Đường Hạo đó không dễ chọc vào đâu”, lão Trần Huyền cười khà khà.

Triệu Bân hiểu được ý tứ của hắn, hắn cũng đã nhìn qua thẻ bài, đối thủ là thiếu chủ của Đường Môn.

“Phen này chắc không thắng nổi được rồi nhỉ!”, lão Trần Huyền vuốt râu.


“Lão già, ông có biết tại sao ta ngồi ở đây không!”, Triệu Bân hỏi lại một câu.

“Tại sao?”
“Để tiện lát nữa lấy tiền đấy!”
“Thể diện là một thứ tốt!”, ánh mắt của lão Trần Huyền cũng biến thành liếc xéo rồi.

Triệu Bân chẳng buồn phí lời thêm, đợi khi nào đánh xong còn nhận được ưu đãi giảm chín phần kia kìa?
Đùng! Binh! Đùng!
Âm thanh ầm ầm trên võ đài không dứt, máu me bắn khắp nơi.

Trận chiến của Lâm Tà và Doãn Hồn đúng là thảm khốc đến cực điểm, cả hai lãng phí mất cơ hội “sống lại” của mình, bất kể ai thất bại cũng sẽ bị loại.

Đương nhiên, cũng vì tư thù mà hai người này đánh nhau quên cả trời đất.

“Hay!”
Hai người đánh càng hăng thì tiếng hô ở bên dưới cũng càng to.

Trận chiến thứ hai của ngày hôm nay đã thổi bầu không khí náo nhiệt đến mức vậy, thật xứng đáng với khung cảnh hoành tráng này.

Trận chiến mà đôi bên cân sức cân tài đánh suốt ba trăm hiệp.

Thế mà vẫn chưa phân thắng bại, đôi bên chẳng những không chịu đình chiến, ngược lại càng đánh càng hăng, trận chiến thảm khốc đến mức người xem cũng phải rùng mình khi vết chém trên cơ thể họ cứ chảy máu ròng ròng.

Phụt!
Chiêu thức thứ bốn trăm, Doãn Hồn thua mất nửa chiêu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận