Vô Thượng Luân Hồi


“Đến đây”.

Những tiếng reo hò lại bắt đầu vang lên, một người khác đã nhảy lên đài chiến đấu.

Chưa nói đến diện mạo cùng nội tình của người đó, chỉ mới nghe đến tiếng quát kia là đã đủ thấy hắn ta có khí thế hết sức kinh người, mạnh mẽ bá đạo.

Vèo!
Người tiếp theo bước lên đài chính là chân thể âm băng Hàn Tuyết.

Không hổ là chân thể âm băng, Hàn Tuyết có thể mang đến cảm giác ớn lạnh đáng sợ ở bất cứ nơi nào cô ta đi qua, toàn thân cô ta đang bộc phát hàn khí bức người.

“Ta… nhận thua”.

Trận chiến còn chưa kịp bắt đầu thì cái tên miệng rộng lúc nãy đã liền nói ra một câu đầy chán nản.

Theo hắn ta thì cho dù đánh không lại cũng phải thể hiện cho người khác thấy khí thế ngất trời của mình.

Khán giả bên dưới đều đen mặt lại, đánh không nổi mà còn bày đặt hú hét ầm ĩ.


Hàn Tuyết cũng cau mày, cảm thấy không hài lòng, uổng phí thời gian cô ta bước lên đài.

Tiếng hò hét cỗ vũ nhanh chóng ngưng lại để chờ trận chiến tiếp theo.

Ngô Huyền Thông liếc nhìn lên bảng rồi gọi thêm lần nữa.

Lần này những người lên đài không hề nhiều lời, vừa lên đã bắt đầu chiến đấu.

“Hôm nay còn có thể đánh thêm một vòng”.

Triệu Bân nhìn lên đài, sau đó lại nhìn lên trời.

Sắc trời vẫn còn sớm mà vòng đầu tiên đã sắp kết thúc, vòng hai cũng không còn được mấy người, nếu như đánh nhanh thì còn có thể đánh thêm một vòng, đỡ lãng phí thời gian.

“Thanh niên bây giờ thật không có chút liêm sỉ nào”.

Lão Trần Huyền đang khoanh tay, ông ta đã lẩm bẩm câu này cả mấy chục lần.

Thanh niên không có liêm sỉ mà ông ta đang nói đến tất nhiên là Triệu Bân và Huyễn Mộng, ông ta không biết hai người này có thật sự thành đôi với nhau hay không, nhưng qua chuyện Huyễn Mộng lừa tiền mừng của ông ta thì rõ ràng là hai người này đã cấu kết với nhau từ trước.


Triệu Bân vẫn làm như không nghe thấy lời ông ta nói.

Ta đâu có lấy ngân phiếu của ông, muốn đòi thì ông đi tìm Huyễn Mộng mà đòi.

Hơn nữa, cô ta nói mình có thai với ta mà ông cũng tin, vậy thì ông bị lừa cũng đáng lắm!
Haiz!
Lão Trần Huyền không ngừng thở dài sườn sượt, nói bóng nói gió.

Triệu Bân nghe không nổi nữa, liền đứng dậy trở lại chỗ ngồi ban đầu.

Vân Yên, Linh Lung và Đào Tiên Tử đều đang theo dõi trận chiến.

Mục Thanh Hàn đang nhắm mắt chữa thương.

Vòng một rất nhanh sẽ kết thúc, nàng ta chỉ còn một cơ hội tham gia lại, nhất định phải hồi phục càng sớm càng tốt.

Đào Tiên Tử liếc mắt chú ý tới Triệu Bân.

Cũng không biết là ảo giác hay trực giác mách bảo mà cô ta luôn cảm thấy tên nhóc Cơ Ngân này có liên quan tới Triệu Uyên cùng Phù Dung, vẻ ngoài có thể thay đổi, khí tức cũng có thể thay đổi, duy chỉ có đôi mắt là không thể thay đổi được.

Triệu Bân lại cảm thấy cả người mất tự nhiên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận