Vô Thượng Luân Hồi


Không biết hai quả trứng kia đã vỡ nát chưa.
“Chẳng trách hắn xoay cổ chân!”, Tô Vũ cười gượng, rất mất tự nhiên.
Nói đúng hơn là bộ vị nào đó ở phía dưới thấy mất tự nhiên, từng cơn gió lạnh heo hút thổi qua.
“Nhìn thôi cũng thấy đau rồi!”, Kiếm Nam nhanh chóng bụm đũng quần.
“Đánh bao nhiêu trận rồi, có mỗi cú đạp này bá đạo nhất!”, Tử Viêm dựng ngón cái lên.
“Lên trên đài thì cần gì thể diện!”, Dương Phong tỏ ra thâm sâu.
“Nhân tài đấy”, khóe miệng của các trưởng lão vẫn còn giật giật, được phen chứng kiến thế nào mới là đại chiêu.

Chuẩn bị dày công như thế, hô hào đòi tung đại chiêu, cuối cùng chỉ là đá vào “em trai” của người ta.
“Tiểu tử này hư quá đi!”
Ánh mắt của các nữ tử cũng không tự nhiên, ví dụ như Mục Thanh Hàn hay Thanh Dao, họ đều che miệng cười trộm.

Tiểu sư đệ Cơ Ngân này, nhân tài Triệu Bân này, đúng là “đa tài đa nghệ” mà!
“Thứ này không phải ta dạy đâu nhé!”, Vân Yên hít một hơi thật sâu.

“Ta dạy đấy!”, Nguyệt Thần vuốt tóc.
Đồ đệ cuối cùng cũng chịu hiểu ra rồi, ta thấy được an ủi lắm.

Đánh đấm đáng ra phải đánh như thế này chứ.
Đùng!
Man Đằng quỳ rồi, hắn ta bụm đũng quần và quỳ xuống thật.
Có lẽ vì quá đau đớn nên nước mắt lưng tròng, đau đến mức không giữ nổi thể diện.
“Đại chiêu này có đủ đô không!”
Triệu Bân bật cười vui vẻ, khoe trọn hai hàm răng trắng.
Đúng vậy, đây chính là đại chiêu của hắn, tuy vô dụng với nữ tử, nhưng hữu dụng với nam nhân.
Bộ vị nào đó chính là điểm yếu trí mạng của các đồng bào nam.
Man Đằng cũng là con đực mà, tất nhiên không hề ngoại lệ.
“Mẹ kiếp, ngươi… không biết võ đức!”
Man Đằng đau đến mức nhe răng nhếch miệng, nước mắt giàn giụa.

Dứt lời, trạng thái man hóa của hắn ta cũng tiêu biến luôn, đau quá mà.
Triệu Bân không nghĩ thế.
Người ta gọi hắn là gã tồi mấy ngày nay rồi, thể diện bay sạch, còn cần gì võ đức nữa.
Đùng!
Man Đằng cắm đầu xuống đó, đập đầu xuống chiến đài kêu “đùng đùng”.
Người ở bên dưới không ai nói gì, chắc hẳn đây là phút giây mặc niệm tập thể trong truyền thuyết.

Cơ thể to lớn của hắn ta co giật từng hồi, miệng còn sùi bọt màu trắng, ai không biết chắc sẽ tưởng tên này trúng độc.
“Ta vẫn còn giữ lại vài phần lực đấy nhé”.
Triệu Bân nói như vậy trong lòng, nếu không thì Man Đằng thành thái giám rồi.
Tên này cũng không tệ mà, lúc nào cần nương tay thì vẫn nương tay thôi.
Hiện trường im phăng phắc.

ai cũng nhìn Triệu Bân.

Không biết tại sao, dường như trên đầu tên này có thêm một vầng hào quang, được gọi tên là hào quang của đẳng cấp, cực kỳ chói mắt.

Họ từng nghĩ tới rất nhiều khả năng Man Đằng bị đánh bại, nhưng không ngờ đến điều này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận