Vô Thượng Luân Hồi


“Nếu là nữ đệ tử thì ngươi cũng đập người ta kiểu đó sao?”, lão Trần Huyền cau mày hỏi.

“Ta cũng có sĩ diện chứ”, Triệu Bân hít sâu một hơi rồi nói.

Nếu như hắn dám đập nữ đệ tử kiểu đó thì Vân Yên chắc chắn sẽ đánh hắn tàn phế.

Cho nên mới nói, muốn đập người thì cũng phải nhìn đối thủ là ai, nam thì không thể tha, nhưng nữ thì… thôi vậy.

Lão Trần Huyền cuối cùng cũng không trừng mắt nhìn hắn nữa.

Nói thực ra thì ông ta cũng không tin, cái tên Cơ Ngân này có quá nhiều thủ đoạn.

Có khi lúc đánh với nữ đệ tử thì hắn lại rút ra một đoạn côn cũng không chừng.

“Cô còn chạy?”
Nữ đệ tử áo xanh khẽ quát lên giận dữ, cuối cùng cô ta cũng đã bắt được nữ đệ tử áo tím, vừa bắt được thì cô ta liền không nhiều lời, ngay lập tức tung chiêu, nữ đệ tử áo tím bị trúng đòn bất ngờ liền ngã khỏi đài chiến đấu.

“Sư phụ, đệ tử đã cố gắng hết sức rồi”.

Nữ đệ tử áo tím ho khan một tiếng nói, bộ dạng hết sức chật vật.

Sư phụ của cô ta không đáp, chỉ tập trung trị thương cho Mặc Đao.

Vèo! Vèo!
Trận hồi sinh thứ ba, hai đệ tử lên đài.

Một thiếu niên tóc trắng, một thanh niên tóc đỏ.

Hai người này cũng không tệ, vừa nhảy lên đài đã không nhiều lời vô nghĩa, bắt đầu trận chiến ngay lập tức, kiếm khí va chạm leng keng không ngừng, một bên khí huyết mãnh liệt một bên khí thế bạo ngược, sức mạnh có thể nói là ngang nhau, trong thời gian ngắn bất phân thắng bại.

Hửm?
Triệu Bân đang đếm tiền, bất chợt ngước mắt nhìn lên chiến trường.

Một thiếu niên tóc trắng, một thanh niên tóc đỏ, hai mái tóc đều có màu sắc dị thường.

Nói cách khác, bọn họ đều có huyết mạch đặc biệt.

Triệu Bân biết thiếu niên tóc trắng, hắn đã từng gặp thiếu niên tóc trắng trong ngày khảo hạch gia nhập Thiên Tông.

Hắn quan sát thanh niên tóc đỏ, người này tên là Giang Hồng, dường như hắn ta đã gặp được một cơ duyên tốt.

“Công pháp của Giang Hồng”.

Triệu Bân lẩm bẩm, hắn khẽ cau mày bởi vì hắn cảm thấy quen thuộc với công pháp mà Giang Hồng tu luyện, nói cách khác, hắn đã từng nhìn thấy loại công pháp tương tự, hơn nữa còn nhìn thấy không chỉ một lần.

Giang Hồng lần này đã gặp phải kình địch, khiến cho hắn ta không ngừng lộ ra sơ hở, cho nên Triệu Bân mới có thể phát hiện.

“Huyết Y Môn”.

Triệu Bân trầm ngâm, hắn đã chắc chắn đến tám phần rằng thanh niên tóc đỏ kia là người của Huyết Y Môn, cho dù khí tức của đối phương đã thay đổi, cho dù tu vi của đối phương đã được nâng cao, thì Triệu Bân vẫn có thể nắm bắt được chút manh mối.

Đây chính là năng lực quan sát bẩm sinh của hắn chứ không phải là tiềm năng thiên phú mới được đánh thức.

Hắn đã có thể tự luyện ra võ hồn cho nên năng lực quan sát bẩm sinh của hắn lại càng trở nên chính xác, vì vậy có thể phân biệt được không ít công pháp đặc biệt.

Thật sự quá náo nhiệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui