Triệu Bân thở dài trong lòng, bên trong Thiên Tông của Đại Hạ hoàng triều có người của La Sinh Môn, có người của Huyết Y Môn, có người của Ma gia, có người của tộc xác chết, còn có người của Phật gia.
Rõ ràng đa số đều có mục đích riêng, trong đó có cả hắn, một đám người có mục đích riêng tụ họp lại ở cùng một chỗ, có thể không náo nhiệt được hay sao?
“Giang Hồng này giấu nghề cũng đủ lâu”.
“Hắn ta có chiến lực cường đại như vậy sao?”
Lão Trần Huyền cầm bầu rượu tặc lưỡi không thôi, rõ ràng trước đây ông ta không hề nhìn ra thực lực thật sự của hắn ta.
“Ông không nhìn ra sao, rõ ràng như vậy mà?”, Triệu Bân thầm lẩm bẩm trong lòng, nếu như hắn nói ra cho ông ta biết thân phận thật sự của Huyễn Mộng, U Lan cùng Kim Huyền Chung thì không biết nét mặt của ông ta sẽ trở nên như thế nào.
Nhân tài của Thiên Tông hết sức đông đảo, ngọa hổ tàng long, nhưng do thám gián điệp thì cũng có không ít, đây là những gì mà hắn có thể rút ra trong khoảng thời gian ở đây, chỉ có quỷ mới biết được ở đây còn có bao nhiêu thế lực đối địch đang âm thầm ẩn thân.
“Hay lắm”.
Trận chiến trên đài đang diễn ra rất ác liệt, khán giả bên dưới cũng reo hò cỗ vũ đến nghiêng trời lệch đất.
Từ sau trận chiến giữa Cơ Ngân và Man Đằng thì đây chính là trận chiến hấp dẫn nhất, trận chiến này đã kéo dài hơn trăm hiệp, hai đệ tử có huyết mạch đặc biệt đều chỉ còn lại một cơ hội hồi sinh cuối cùng, cho nên ai cũng ra tay không hề lưu tình.
Cuối cùng, kỹ thuật của Giang Hồng vẫn cao hơn một bậc.
Hoặc cũng có thể là do huyết mạch tương khắc, thiêu niên tóc trắng đã ngã xuống.
Trận thứ ba kết thúc, trận thứ tư và cũng chính là trận cuối cùng bắt đầu.
Vèo!
Một thanh niên áo bạc nhảy lên đài, trên tay cầm một thanh kiếm vàng.
Không thấy Mặc Đao lên đài.
Không ít người đều ngoái đầu nhìn lại, Mặc Đao vẫn ngồi yên như tượng, sư phụ của hắn ta vẫn đang cố gắng hết sức trị thương cho hắn ta, nhìn trạng thái này, xem ra hắn ta đã không còn có khả năng lên đài chiến đấu.
“Hắn ta cũng là một thiên tài không kém chân thể âm băng, bị loại như vậy cũng thật đáng tiếc”.
“Vẫn là câu nói đó, may mắn cũng là một phần của sức mạnh, chỉ trách hắn ta bị thương thật không đúng lúc”.
“Xét về may mắn thì Mặc Đao thật sự kém xa Đường Hạo”.
Tiếng bàn tán vang lên không ngớt, có rất nhiều người cảm thấy đáng tiếc, Mặc Đao đã bỏ quyền một lần rồi, nếu như lần này hắn còn không lên đài thì sẽ thật sự bị loại, nhân tài như hắn ta rốt cuộc lại chẳng thể thăng cấp được nữa.
“Ta… có phải đã kéo dài chuyện này không?”, Lâm Tà ho khan nói.
Nếu như hắn ta bỏ quyền ở vòng trước thì Mặc Đao đã có thể thăng cấp mà không cần đánh, giờ phút này cũng sẽ không diễn ra đáng tiếc như vậy.
“Số phận đã định rồi”.
Tô Vũ không chút suy nghĩ nói ra một câu khá phũ phàng.
“Tiếc gì ai, chính ta cũng không được thăng cấp đây.
Tư Không Kiếm Nam xua tay nói, nói xong còn không quên liếc mắt nhìn tiểu Vô Niệm một cái.
Hôm nay có một trăm lê chín đệ từ thi đấu, vậy mà hắn ta đụng phải tên nhóc đầu bóng lường này nay tận hai lần, duyên phận gì mà oái oăm!