Hai mươi mốt người rút thăm, có hai mươi hai bảng tên được treo trên tường, bảng tên của Sở Vô Sương được Ngô Huyền Thông treo lên, sau khi treo xong còn nhìn Lâm Tà với ánh mắt thương hại, đối thủ ngẫu nhiên mà Lâm Tà bốc được chính là Sở Vô Sương, hơn nữa… Còn là trận đầu.
“Dùng hết may mắn rồi”, Tô Vũ thở dài một tiếng.
Hôm quá đụng độ với Mặc Đao đang bị thương nặng, không cần đánh vẫn thăng cấp.
Hôm nay ấy hả! Một phát trúng ngay người mạnh nhất, ừm… Cũng chính là Sở Vô Sương đó.
“Cũng khá là may mắn”.
Mục Thanh Hàn cười, cô ta nói mình và cũng nói Triệu Bân.
Hai người đánh với đệ tử không quá mạnh, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì có thể dễ dàng thăng cấp.
“Tay ta ấy à! Chắc mới khai quang!”
“Ta cũng may mắn vừa vừa”.
Danh sách đối đầu đã được công bố, có người mừng, cũng có kẻ lo.
“Lần này cho ngươi tránh được một kiếp”, Đường Hạo và Man Đằng đều đen mặt nhìn Triệu Bân.
Cầu nguyện tới cầu nguyện lui vẫn không thể bốc trúng hắn.
Người rút thăm đều đã xuống đài.
Chỉ còn mỗi mình Lâm Tà ở lại, không chỉ là đệ tử dưới dài mà cả Ngô Huyền Thông cùng với các trưởng lão đều nhướng mày, trông Lâm Tà có vẻ đang muốn tìm Sở Vô Sương luyện tay luyện chân đấy!
Cũng đúng, bỏ quyền sẽ hoàn toàn bị loại ra khỏi cuộc chơi, đánh một trận thì vẫn còn cơ hội.
Triệu Bân lẳng lặng nhìn, cũng có rất nhiều người giống hắn, từ khi tỷ thí tân tông bắt đầu đến nay vẫn chưa được thấy Sở Vô Sương ra tay lần nào! Ai cũng muốn nhìn thử xem rốt cuộc đứa con cưng của trời đó có tư chất thế nào.
“Sư tỷ, cho ta vinh hạnh được đánh vài chiêu nhé”, Lâm Tà cười nói.
“Ngươi không đủ tư cách làm đối thủ của ta”, Sở Vô Sương khẽ nói.
Cô ta còn chẳng thèm mở mắt ra nhìn, giọng nói hờ hững, trong trẻo nhưng lạnh giá.
Cô ta vừa dứt lời thì làn khói nhẹ nhàng bốc lên từ người cô ta, sau đó bay xuống đài chiến đấu, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy hóa thành hình người, đó là dáng vẻ của Sở Vô Sương đang bay lơ lửng.
“Phân thân?”, tất cả mọi người cùng nhíu mày.
Đúng vậy, là phân thân.
Sở Vô Sương đã nói Lâm Tà không đủ tư cách làm đối thủ của cô ta, chỉ xứng đánh với phân thân của cô ta.
Đó là sự khinh thường lộ liễu.
“Pha hành động này đúng là con mẹ nó chói mắt”, Kiếm Nam nhếch miệng chậc lưỡi.
“Cô ta có tư cách đó”, Tô Vũ cười gượng: “Người ta như thế! Không phục cũng không được!”
“Hay cho một cái phân thân”.
Triệu Bân thì thầm, hắn nhìn phân thân của Sở Vô Sương, không biết nó có được bao nhiêu lực chiến của bản thể, dù là phân thân thì thiên nhãn của hắn vẫn không thể nhìn thấu, có một sức mạnh thần bí nào đó ngăn cản hắn nhìn lén, đó chỉ là một phân thân mà thôi, muốn nhìn xuyên bản thể của Sở Vô Sương thì mơ cũng không nên mơ.
Xấu hổ nhất vẫn là Lâm Tà.