Vô Thượng Luân Hồi


Keng!
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, ngón tay của phân thân Sở Vô Sương gõ nhẹ.
Kiếm trong tay Lâm Tà run lên dữ dội, run đến mức Lâm Tà phải nhảy lùi về phía sau.
Soạt!
Phân thân Sở Vô Sương bám sát như một cái bóng, thân pháp biến hóa kỳ dị, khiến Triệu Bân ngồi xem phải nhíu mày.
Khi hắn đang suy nghĩ thì Lâm Tà đã đáp xuống đất.
Hắn ta chưa kịp đứng vững thì phân thân Sở Vô Sương đã đánh tới, một ngón tay chạm vào mi tâm hắn ta.
“Ta… Thua”, Lâm Tà cười tự giễu.
Phân thân Sở Vô Sương đã nương tay rồi.
Nếu muốn giết hắn ta thật thì một ngón tay đó đủ để đâm xuyên qua mi tâm.
Hắn ta còn chưa dứt lời thì phân thân của Sở Vô Sương đã hóa thành làn khói lơ lửng, biến mất trên đài chiến đấu.

“Quá mạnh mẽ”.
Đa số các đệ tử có mặt đều bị trúng đòn của phân thân, một trong số các phân thân đó đã đánh bại Lâm Tà chỉ trong một chiêu.

Thực lực này mạnh tới mức nào cơ chứ! Khó trách người ta lại kiêu ngạo như thế, bởi vì người ta có dư thực lực để kiêu ngạo! Thử hỏi xem đệ tử nào có mặt có thể hạ gục Lâm Tà chỉ bằng một chiêu ngoại trừ cháu gái của nữ soái, Sở Vô Sương!
Triệu Bân trầm mặc, tâm tư rối loạn, không khỏi bàng hoàng.
Những gì Sở Vô Sương làm được, hắn cũng có thể làm được.
Hắn chỉ không chắc Sở Vô Sương còn mạnh đến mức nào.
Trận đấu đầu tiên đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Sau khi Lâm Tà bước xuống đài thì đã phải ngồi tĩnh tu hồi lâu, hắn ta đã bị đả kích đến mức không ngẩng đầu lên được.
“Thua cô ta cũng không có gì mất mặt”, Tô Vũ vỗ vai Lâm Tà.
“Vấn đề là thua chỉ trong một chiêu”, Tư Không Kiếm Nam nói.
Họ Sở kia thật sự quá mạnh.

“Còn xem, đến ngươi kìa”, Tử Viêm lại vỗ vai Triệu Bân.
Triệu Bân định thần lại, từng bước bước lên đài chiến đấu.
Một nữ đệ tử khác cũng bước lên đài, đó chính là nữ đệ tử áo xanh ngày hôm qua trong vòng hồi sinh đã câu giờ cho sư huynh Mặc Đao của mình.

Cô ta là sư muội của Mặc Đao cho nên chắc chắn nội tình cũng không tầm thường.
“Cơ sư đệ, ngươi sẽ không đập ta như những người khác chứ?”, nữ đệ tử áo xanh nở nụ cười nói.
“Không đập”, Triệu Bân cười gượng nói.
“Vậy ngươi…”
“Cơ Ngân… nhận lấy.

Trước khi nữ đệ tử áo xanh mở miệng nói tiếp thì Tư Không Kiếm Nam đã cắt ngang.

Cái tên này đã ném thứ gì đó lên đài, tạo ra âm thanh leng keng khi nó rốt xuống đài.

Hắn ta ném lên cái gì? Đó chính là một đoạn côn sắt màu đen sì sì, cầm rất vừa tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận