Soạt!
Mục Thanh Hàn cố chống đỡ Phật âm, tung ra một chưởng.
Bát Nhã không nói gì, chỉ nhẹ nhàng giơ ống tay áo lên, một màng Phật quang giáng xuống, tạo thành một vùng Phật quang lấp lánh như biển lớn.
Mục Thanh Hàn vừa mới tấn công qua thì đã lập tức bị nhấn chìm, khí huyết khắp người đều bị giảm đi rất nhiều.
“Thủy độn quá kỳ dị!”, rất nhiều người kinh ngạc.
“Đấy không phải thủy độn!”, Đan Huyền vuốt râu và nói: “Đấy là niệm lực của Phật gia!”
“Niệm lực!”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Hắn đã từng nghe Nguyệt Thần nhắc đến, nhà Phật nhận hương hỏa, được thành tâm cung phụng.
Trong cõi hư vô, hình thành nên sức mạnh tín ngưỡng, cũng tức là niệm lực trong truyền thuyết, không có hình thù nhưng lại tồn tại thật sự.
Đấy chính là sự kỳ diệu của nhà Phật, niệm lực có thể dùng để tu thân, tu tâm, cũng có thể dùng để chiến đấu, hương hỏa cung phụng không ngừng, niệm lực cũng sẽ vô cùng vô tận, sức mạnh cũng sẽ không bao giờ dứt.
Keng! Ầm!
Trong biển niệm lực, Mục Thanh Hàn cố đứng vững, không ngừng tông vào khắp nơi trong biển niệm lực, rút kiếm Thanh Hàn ra chém liên tục và cũng thi triển rất nhiều loại bí thuật, nào là kiếm ảnh, chưởng ấn, ngũ hành độn pháp, muốn phá tan vùng biển đó, nhưng ngặt nỗi, biển niệm lực không phải thủy độn, nàng ta gần như chỉ đánh vào hư không, không thể nào phá vỡ được, cũng không có cách nào thoát ra mà bị nhốt chặt bên trong.
“Dùng lực tinh thần”.
Triệu Bân dùng khẩu hình miệng, nghĩ rằng Mục Thanh Hàn sẽ biết.
Mục Thành Hàn chợt bừng tỉnh, hiểu ra cách để phá giải tình huống trước mắt.
Cô ta nhắm mắt lại, sau đó nhanh chóng mở ra, ánh mắt lóe lên một luồng sáng.
Khỏi phải nói, cực kỳ hữu dụng, biển niệm lực xuất hiện một khe hở.
Đột nhiên, cô ta còn chưa kịp thoát ra thì Bát Nhã lại tung ra một luồng Phật quang để chắp vá khe hở đó, cũng thêm vào biển niệm lực, bao trùm Bát Nhã thêm một lần nữa, lần này lại càng mạnh hơn, dùng lực tinh thần cũng không thể chém được.
Các đệ tử dưới dài đều ngừng thở.
Chín mươi phần trăm đệ tử bên dưới đều dùng hết tất cả thị lực của mình nhưng không thể nhìn thấy Mục Thanh Hàn, chỉ thấy được một cái bóng hình người mờ ảo, do niệm lực của Bát Nhã quá mạnh mẽ, che phủ cả Mục Thanh Hàn, cũng che mờ ánh mắt của tất cả mọi người, họ chỉ thấy… Được Phật quang yên bình.
Đệ tử tinh mắt hơn và các trưởng lão thì vẫn có thể nhìn thấy.
Cũng vì có thể thấy được nên họ mới thổn thức không thôi.
Từ đó có thể nhận ra được người Phật gia thật sự rất quỷ dị.
Phật quang hư ảo cuốn theo niệm lực vô cùng vô tận, không chỉ êm đềm hiền hòa mà còn mang theo sự sát phạt, khí huyết và chân nguyên của Mục Thanh Hàn dần dần bị hủy diệt, thời gian dài còn có thể bị độ hóa mất.
“Niệm lực Phật gia thật đáng sợ”.
“Người Phật gia cũng không phải loại tầm thường, những thứ họ làm được quá quỷ dị”.
“Là do Bát Nhã quá mạnh mẽ”.
Tiếng chậc lưỡi thổn thức cứ vang lên liên tục, Phật quang liên tục bao vây và giam kín Mục Thanh Hàn, hai người không phải là yêu nghiệt cùng một cấp bậc, nếu chỉ có từng đó mà Mục Thanh Hàn cũng không thể phá nổi thì chắc chắn cô ta sẽ thất bại.
“Thua”, Linh Lung khẽ hé môi.
Đào Tiên Tử cũng nhìn thấy rất rõ ràng, khí huyết của Mục Thanh Hàn đã bị mài mòn xuống gần bằng không.
Vân Yên hít một hơi thật sâu, chống lại người của Phật gia, Mục Thanh Hàn hoàn toàn không có phần thắng.