Trước khi đi, đám người nội môn còn không quên liếc mắt nhìn Triệu Bân một cái.
Cái nhìn này của bọn họ hết sức thâm ý.
Người được nữ soái gửi gắm thật sự không phải là người thường! Hắn có thể lay chuyển kim thân Phật gia khổng lồ, hơn nữa nhìn thương thế nặng nề của Bát Nhã rõ ràng cũng có liên quan đến Cơ Ngân, ngay cả kim thân Phật gia kia cũng ném thẳng vào nội môn, chứng tỏ hắn phải mạnh khủng khiếp nên Bát Nhã mới không thể chống lại nổi.
“Thiên Tông lại vừa có thêm một nhân tài”, Bạch Huyền Thạch hít sâu một hơi nói.
Những trưởng lão nội môn khác cũng có những suy nghĩ khác nhau, có người kinh ngạc, có người ghen tị mà cũng có người lạnh nhạt.
Trong Thiên Tông có rất nhiều thế lực, không phải ai cũng thích nhân tài, hoặc là nói, đứng trên lập trường của bọn họ thì Cơ Ngân là người do nữ soái giới thiệu, tất nhiên chuyện này chỉ có lợi nhất cho nữ soái.
Trong số các trưởng lão này có không ít người không có mối quan hệ tốt với nữ soái, cho nên những người này không hề muốn bên cạnh nữ soái lại có thêm một yêu nghiệt thiên tài.
Nhưng hôm nay Linh Lung đã ra mặt, vì vậy bọn họ cũng không dám lỗ mãng.
Một số người trong số đó có thể tự tin khiêu khích nữ soái, nhưng không dám tự tin khiêu khích Linh Lung, nói trắng ra thì bọn họ rất sợ Đại Hạ Hồng Uyên, một cao thủ cảnh giới Thiên Võ hàng thật giá thật, người đó muốn giết ai thì cũng chẳng cần phải thông báo với hoàng đế Đại Hạ.
“Đúng là náo nhiệt”.
Nhìn các trưởng lão nội môn đang rời đi, Ngô Huyền Thông ho khan lẩm bẩm.
Ông ta đã đứng ra chủ trì quá nhiều năm tổ chức tỷ thí tân tông nhưng chỉ có năm nay ông ta mới cảm thấy náo nhiệt như vậy, làm kinh động đến cả trưởng lão nội môn phải chạy ra hỏi tội.
Cũng may là có Linh Lung ra mặt, nếu không chuyện ngày hôm nay thật sự rất khó để xử lý.
“Sau này ngươi không được làm càn như vậy nữa”, Vân Yên liếc nhìn Triệu Bân nói.
Triệu Bân cũng ho khan một tiếng, hắn không hề cố ý, chỉ vì hắn ném không đúng chỗ mà thôi.
Ngoài ho khan thì hắn cũng liếc nhìn Linh Lung với ánh mắt biết ơn.
Linh Lung vẫn đang nhàn nhã uống trà, đừng nhìn bên ngoài cô ta bình tĩnh như vậy, thật ra trong lòng cô ta đang rất khiếp sợ, tên nhóc Cơ Ngân này đâu chỉ là yêu nghiệt, rõ ràng hắn là một sự tồn tại nghịch thiên.
Người của nội môn đi rồi, hiện trường mới dần trở nên tĩnh lặng.
Bất luận là trưởng lão hay đệ tử, là yêu nghiệt hay phế vật, ánh mắt của bọn họ đều đang dán chặt lên người Triệu Bân như đang nhìn thấy một quái vật, một tên nhóc cảnh giới Chân Linh thực sự có thể đánh bại Bát Nhã cảnh giới Huyền Dương, tóm lấy vị Phật khổng lồ mà đập, sau đó còn ném vị Phật khổng lồ vào tận trong nội môn.
Nội tình của tên nhóc này còn có bao nhiêu đáng sợ, trong số các đệ tử mới, e rằng không ai có thể hạ gục được hắn ngoại trừ Sở Vô Sương!
Chuyện nực cười chính là đến tận bây giờ bọn họ mới biết.
Cũng chỉ có thể trách hắn đã giấu quá sâu.
Chứ còn bên ngoài của hắn thì ai cũng có thể thấy rõ, hắn rõ ràng mới đạt đến cảnh giới Chân Linh mà thôi!
Chẳng qua không có ai chịu nghiêm túc để nhìn ra nội tình của hắn.
Sau đó chuyện đáng kinh ngạc này lại đột nhiên xảy ra khiến cho người ta trở tay không kịp.
Thật lâu sau cũng không có một tiếng động nào phát ra tại hiện trường để nát, ai ai cũng đang ôm những suy nghĩ khác nhau, đám đệ từ yêu nghiệt trong lòng đều tràn đầy ghen tị, đám đệ từ bình thường thì đều xem Cơ Ngân như thần nhân, các trường lão thì đều ôm ngực đau lòng, đặc biệt là mấy trường lão đā từng đá Cơ Ngân như quả bóng trước kia, họ bây giờ đã đau lòng đến mức muốn khóc, một nhân tài nghịch thiên như vậy thế mà lại bị bọn họ đã đi rồi! Còn đám Vệ Xuyên cùng Nguy Đằng thì khỏi phải nói, tất cả đều đang đỏ mặt bừng bừng, đi một vòng lớn thì bọn họ mới nhận ra chính mình mới là trò cười cho thiên hạ.