Vô Thượng Luân Hồi


“Choáng đầu ghê!”
Triệu Bân lảo đảo, cuối cùng cũng chịu đứng dậy, không thể làm quá mức, thấy đủ là phải ngừng.

Nếu không người ta sẽ chửi mình.

Triệu thiếu gia, kỹ năng diễn xuất đỉnh thật!
Làm cách này vẫn kiếm được tiền nhanh hơn.

Ừm, diễn xuất tốt nên chi phí xuất hiện cũng cao.

Đây là ngụ ý mà ánh mắt của người đứng xem thể hiện ra, ai cũng thầm nghĩ, hôm nào rảnh rỗi cũng phải tới cửa phủ thành chủ dạo chơi, người có tiền ở thành Vong Cổ nhiều lắm.

Ôi!
Triệu Bân thở dài một tiếng, một tay ôm đầu, cố bước đi với vẻ tập tễnh.

Tiếng thở dài này khiến đám đông nghe xong mà khóe miệng giật giật.

Sao hả, tự dưng kiếm được mấy nghìn lượng, vẫn chưa hài lòng? Cứ làm như ngươi chịu thiệt lắm không bằng.

Trông Liễu Thương Không giận tím mặt, ra ngoài một chuyến mà mất mấy nghìn lượng bạc.

Lão ta đúng là gia chủ, nhưng ngân lượng cũng không phải được gió thổi tới, bị lừa một cú đúng là tức nghẹn họng.

Suy cho cùng, lão ta vẫn coi thường Triệu Bân quá, đúng là phế vật mà lắm chiêu trò, khiến lão ta không kịp trở tay.

“Nói chứ, có phải tên này mới chạy rồi không!”
Không ít người có tuổi vuốt râu, Triệu Bân vốn đang cà nhắc cà nhắc, nhưng đi được một đoạn bỗng guồng chân chạy, đâu giống người bị thương, hắn rất có sức sống đấy chứ!
Đỉnh thật!
Lão già Vong Cổ cảm thán, đồ đệ của hoàng tộc quả nhiên không giống người thường, gặp ai lừa người ấy, đến cả bố vợ cũng không tha.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Liễu Thương Không tự chuốc lấy đấy chứ, cậy lớn bắt nạt bé, đáng đời bị lừa.

Đêm thành Vong Cổ rất phồn hoa.

Chân tay Triệu Bân rất nhanh nhẹn.

Chủ yếu vì gặp được chuyện vui nên tinh thần sảng khoái, nhìn xấp ngân phiếu ngân phiếu trong lòng, sướng ghê.

Khi hắn quay về cửa hàng binh khí thì Liễu Tâm Như đã ngủ rồi.

Triệu Bân lặng lẽ đứng bên đầu giường, rút ra một ít chân nguyên để bồi bổ cơ thể cho Liễu Tâm Như.

Ngắm kỹ lại thì vợ hắn cũng rất xinh đẹp đấy chứ, ngắm lâu rồi không khỏi cảm thấy khó khống chế nổi tâm trạng, dường như có một luồng tà hỏa đang phóng vọt lên.

Thế nhưng, hắn vẫn gắng gượng nén xuống được.

Sau khi bồi bổ cho vợ xong, hắn mới lén lút ra khỏi phòng, lôi chiếc hộp ngọc mà Dương Hùng tặng cho.

Mở phong ấn ra mới biết là một viên đan dược, một viên đan dược màu tím, dưới ánh trăng, hai đường vân trên đó cực kỳ chói mắt.

Không sai, là tử đan hai vân.

“Thứ tốt”.

Triệu Bân mân mê viên đan dược, đặt dưới ánh trăng mà nhìn đi nhìn lại, lấp lánh trong veo, mùi thơm của đan dược tỏa ra ngào ngạt, hít một hơi đã thấy tinh thần thoải mái.

Ngần này tuổi rồi nhưng đây là lần đầu hắn thấy đan dược hai vân, chắc hẳn là một viên đan thọ mệnh, từng thấy trong bí tịch.

Giống hệt như tên gọi, đây là loại đan dược bổ sung thọ nguyên, loại đan này được các ông lão thích nhất.

Sống thêm vài năm “ăn chắc” hơn bất kỳ thứ gì.

Dương Hùng tặng thứ đan này cũng đủ thấy được thành ý.

Không biết rằng, nếu để Dương Hùng biết được chân tướng, lão ta có thổ huyết ngay tại chỗ không.

“Bỏ vào hồ lô!”
Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Hai mắt Triệu Bân sáng ngời, nhìn vào ý thức, hóa ra Nguyệt Thần đã tỉnh rồi, đang vươn vai.

Giấc ngủ này thực sự quá lâu, hồn lực có vẻ tinh túy hơn nhiều, trông càng như ảo như mộng.

“Bỏ vào hồ lô”.

Nguyệt Thần ngáp một cái, cùng một câu mà phải nói hai lần.

“Cái này có gì cần phải chú trọng gì không”.

Triệu Bân lấy ra hồ lô tím vàng, nhét đan dược thọ mệnh hai vân vào khu vực cấm, trong hồ lô có linh dịch, sau khi nhét vào hắn còn lắc thêm vài lần.

Khi nhìn lại, đan dược đã hòa vào trong linh dịch, có đan khí lượn lờ thoát ra khỏi hồ lô, thấm vào lòng người, đợi khi uống một hớp, chỉ thấy cảm giác thanh mát chảy khắp toàn thân, tinh thần cũng nhờ đó mà sảng khoái hơn, tinh thuần hơn linh dịch rất nhiều.

“Lấy đâu ra long huyết thế?”
Một tay Nguyệt Thần cầm cái gương hư ảo, vừa chỉnh lại đầu tóc vừa hỏi.

“Ngưu Gia Trang!”
Triệu Bân buột miệng đáp lại, vẫn đang lắc cái hồ lô, lắc vài cái lại nhìn vào trong một lần.

“Vận may khá đấy”.

“Tú Nhi, có thể dạy ta thuật luyện đan được không”, Triệu Bân ôm cái hồ lô, nhìn Nguyệt Thần mà cười hờ hờ.

“Chừng nào tìm được thiên hỏa thì chừng ấy sẽ dạy ngươi!”, Nguyệt Thần thong thả đáp.

“Thiên hỏa à!”
Triệu Bân khẽ ho một tiếng, liếc mắt nhìn thú hỏa trong đan hải, quả thực rất khá, nhưng so với thiên hỏa thì còn thua xa.

Khi hắn đang lầm bầm thì một đống chữ vàng rót vào ý thức, chữ nào cũng phát ra ánh sáng lấp lánh, đương nhiên là bí thuật mà Nguyệt Thần truyền dạy, hồn lực khôi phục không ít, thần thông hơn nên cũng có thể nhớ lại được.

“Đấu chiến thánh pháp”.

Triệu Bân ngước lên, đọc từng từ từng chữ, là một tiên pháp dùng khi ẩu đả ở khoảng cách gần.

Đọc xong, hai mắt hắn sáng ngời lên.

Tiên pháp này miêu tả chi tiết về tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch trong cơ thể người, làm thế nào mới dùng được uy lực lớn nhất, làm thế nào mới tấn công vào điểm yếu hại trong một chiêu duy nhất, đều được giới thiệu trong này.

Chiêu thức cũng thiên biến vạn hóa, bao gồm chưởng pháp, quyền pháp, thối pháp...!có thể nói là thượng vàng hạ cám gì cũng có, phần nhiều cực kỳ đi ngược với quy tắc thông thường.

Nếu không được thấy tận mắt, hắn còn không biết có thể đánh như vậy, trước kia cũng chưa từng thử bao giờ.

Thế mà đây mới chỉ là những điều cơ bản nhất.

Nguyệt Thần cũng chỉ truyền dạy cho hắn một góc của núi băng, nhưng có thể tưởng tượng ra, rất nhiều diễn tiến của chiêu thức có thể nhìn thấy rõ ràng, còn về phần có thể lĩnh ngộ bao nhiêu thì phải trông chờ ở ngộ tính của hắn.

“Công pháp này yêu cầu cường độ cực cao đối với cơ bắp, chớ mù quáng đeo đuổi, để tránh tự tổn thương tới căn cơ của mình”, Nguyệt Thần hờ hững nói.

Không cần cô ta nhắc thì Triệu Bân cũng hiểu được, không cần nói đến điều gì khác, chỉ riêng những chiêu thức khác thường kia đã không phải thứ mà một võ tu bình thường có thể dùng được.

Nếu dùng không đúng sẽ thương gân động cốt ngay.

Thế nhưng, cũng chính vì không đi theo lẽ thường nên mới khiến người ta không đề phòng.

Đấu Chiến Thánh Pháp quả thực quá kỳ diệu, chỗ nào cũng toát lên sự bá đạo.

Phải mất tới ba canh giờ, hắn mới đứng dậy, diễn luyện thánh pháp dưới ánh trăng, chiêu thức bá đạo này khiến gân cốt của hắn đau nhức vô cùng, cường độ cơ bắp không đạt tiêu chuẩn mà còn muốn dùng công pháp này thì khác nào tự hại mình.

Gừ! Gừ!
Dưới ánh trăng, tiếng rồng ngâm không dứt, từng chiêu thức của Triệu Bân đều mang theo tiếng rồng ngâm trầm đục, uy lực bá đạo vô cùng.

Thánh pháp thiên về tấn công, phải có khí thế và tâm lý “có ta thì không có địch”.

Những thứ này, hắn dần dần có đủ.

Bình minh lặng lẽ kéo đến.

Hắn không ngừng lại, vẫn đang cố gắng diễn hóa, từ mô phỏng chiêu thức đã luyện đến mức hòa hợp cùng ý đồ.

Nhưng, đây vẫn chỉ là bề nổi.

Muốn luyện tới tinh túy, muốn luyện tới tột cùng thì cần phải rèn luyện thêm nhiều ngày, vả lại, không thể bế môn tự luyện được, phải lĩnh ngộ qua chiến đấu, như thế mới có thể thu hoạch được nhiều mà không tốn sức.

“Đây là cách đánh gì vậy?”
Ông già áo vải thô đã ra khỏi phòng từ bao giờ, đang tựa người vào lan can mà quan sát, thần sắc kinh ngạc.

Chiêu thức của Triệu Bân cực kỳ kỳ lạ, đã vậy còn cực kỳ bá đạo.

Sư phụ dạy đấy.

Triệu Bân không nói gì, nhưng thần thái đã nói lên tất cả, cũng phải lừa ông già mà.

Dù hắn không nói thì ông già áo vải thô cũng sẽ nghĩ như vậy, chí ít thì ông ta chưa từng thấy công pháp này, nếu không phải sư phụ hắn dạy thì quỷ cũng không tin.

Triệu Bân cuối cùng cũng ngừng lại, vã mồ hôi đầy đầu, gân cốt đau nhức kịch liệt, sắp đến độ tẩy tủy luyện thể rồi.

Người bình thường quả thực không luyện nổi, nhưng phối hợp với luyện thể thì đúng là phát hủy cực ổn, có thể rèn luyện cơ bắp.

Mà lúc này đây, nếu được uống thêm một ngụm linh dịch hòa lẫn cùng đan dược thọ mệnh thì càng thêm kỳ diệu, mệt mỏi bỗng chốc tan đi rất nhiều.

“Nghe nói hôm qua ngươi đi ăn vạ hả?”, ông già áo vải thô chắp tay mà cười, xem ra đã biết chuyện đêm qua rồi.

Chính vì biết nên ông ta mới cảm thán không thôi, hóa ra trong nhà còn có một kẻ thích diễn tuồng? Có thể khiến Liễu Thương Không chịu thiệt, đúng là hiếm thấy.

“Nghèo mà!”, Triệu Bân trả lời.

Tu luyện quá hao tốn tài nguyên, ngân lượng về cơ bản đã tiêu hết sạch, mấy nghìn lượng đêm qua đã là toàn bộ gia sản cuối cùng của hắn rồi.

Hết tiền thì phải tìm chỗ kiếm tiền chứ!
Nhắc đến ngân lượng, hắn bắt đầu thu dọn hành lý.

Lỡ dở mất vài ngày, cũng nên đi tìm kho báu rồi.

Hắn muốn xem xem Cô Lang dạ hành có bao nhiêu kho báu, cũng muốn xem xem món bảo bối kia rốt cuộc kia là thứ gì.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui