Vô Thượng Luân Hồi


Nhưng thật ra Vân Yên cũng không biết thật.

Giờ có vẻ những điều này không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là Thiên Tông lại có thêm một yêu nghiệt, là kiểu trong hàng ngàn người mới có một.

“Wow, cô ta biết bay!”
Trong khi hai người đang nói chuyện, tiếng kinh ngạc của mọi người vang lên xung quanh.

Các đệ tử nội môn đều ngẩng đầu lên, thấy Hàn Tuyết lại biến ra một đôi cánh rồi bay lên trời.

Những người từng nhìn thấy cảnh tượng này đều biết Hàn Tuyết lại sắp sử dụng tuyệt chiêu.

“Lạnh!”, Man Đằng thốt ra một từ.

Trước đó hắn ta bị một chưởng từ trên trời giáng xuống này… đánh thành tượng băng.

Dù là lúc này, cả người hắn ta cũng đều ớn lạnh, theo lời Dương Phong thì đó là khí lạnh Âm Băng.


Ầm!
Mặc Đao cầm đao lên, đứng trên võ đài, hắn ta cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Vừa rồi hắn ta đã được trải nghiệm đại chiêu của Hàn Tuyết, chưởng pháp từ trên trời xuống… rất mạnh.

“Mở”.

Mặc Đao hét lên một tiếng, cấm pháp lập tức mở ra.

Ở mi tâm hắn ta xuất hiện một phù văn hình đao, theo đó, khí thế của hắn ta lại đạt đến cực điểm.

Một đòn quyết định cuối cùng rồi, nếu còn không tăng lực chiến đấu của mình thì rất khó để đỡ được đòn tấn công này.

“Sắp quyết định được thắng thua!”, các khán giả đều ngồi thẳng lưng lại.

“Để xem ai mạnh ai yếu!”, Triệu Bân cũng đang theo dõi trận đấu.

Đến giờ hắn cũng không chắc ai trong Mặc Đao và Hàn Tuyết sẽ thắng.


Sở dĩ đặt cược Mặc Đao thắng có lẽ là vì trực giác, nhưng hễ là người từng xông pha chiến trường thì đều có tính kiên nghị vô cùng, tính cách này… hắn có, Mặc Đao cũng có.

“Thiên pháp: Lăng Tiêu Băng Ấn”.

Trong không trung vang lên một tiếng hét, Hàn Tuyết đã ra đòn, một chưởng ấn xuống.

Mặc Đao ngẩng đầu lên nhìn, đó là một bàn tay trong suốt, lớn khoảng mười trượng, trong chưởng đó có chữ triện Âm Băng lưu chuyển, uy lực chưởng này cực kỳ đáng sợ, còn mang theo uy lực kinh người.

“Bá Đao: Phách Thiên Trảm”.

Mặc Đao tiến đến một bước, nhảy lên không trung hét lên một tiếng.

Đòn tấn công này của hắn ta vẫn là một đao mạnh nhất, đao quang khoảng mười trượng chém lên trời, tiếng đao vang lên làm chấn động lòng người, đao ý cực kỳ hung hãn khiến mây trời đều đổi sắc.

Ầm!
Một tiếng ầm vang lên, Hàn Băng Ấn đó bị một đao chém đứt.

Nhưng vẫn chưa hết, đao ý hung hãn vẫn còn lực tiếp tục lao lên trời.

Hàn Tuyết lạnh lùng lơ lửng trong không trung cũng bị ảnh hưởng, đôi cánh Hàn Băng đó lập tức bị gãy, lảo đảo một chốc rồi ngã xuống.

Soạt!
Sư phụ của Hàn Tuyết đứng bật dậy, dùng lực bình tĩnh đỡ lấy cô ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận