Nếu muốn diệt tiểu đầu trọc, một đường kiếm khí này có thể đâm thủng mi tâm hắn ta.
“Ta… thua rồi”.
Cuối cùng dù không muốn, Vô Niệm vẫn phun ra lời này.
Mạnh, Sở Vô Sương quá mạnh mẽ, mạnh đến mức khiến hắn ta sinh ra một loại cảm giác vô lực chưa từng có.
Người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên.
Lời này… quả là đúng.
Chân chính nhìn thấy sức mạnh của đối thủ mới thấy bản thân mình nhỏ yếu.
“Thua bởi cô ta, không mất mặt”.
Tô Vũ, Kiếm Nam và Man Đằng đã lên đài đỡ Vô Niệm.
Lúc nhìn Sở Vô Sương, ba người tràn đầy kiêng kỵ, thiên chi kiêu nữ đó là mang thần cấp lợi hại đó! Chỉ dựa vào ba người họ, một cái tát văng mang theo máu… trực tiếp lên trời!
Lại đến thời gian nơi đây tĩnh lặng.
Tiểu Vô Niệm thất bại rồi, mười hiệp cũng không chống được.
Mà một hiệp này còn là Sở Vô Sương cố ý nhường, nếu thật sự dùng hết sức, ba hiệp là đủ, mạnh như Vô Niệm cũng như vậy, chứ đừng nói những người khác, Mặc Đao lên cũng bại thảm thiết.
“Thật sự… quá mạnh”, đệ tử ngoại môn kinh ngạc nói thầm.
“Thật sự… quá mạnh”, đệ tử nội môn cũng nói giống như vậy.
Đệ tử mới vào tông khóa này thật sự quá trâu bò, chỉ một Sở Vô Sương liền có thể càn quét toàn bộ.
Thật đúng là người của Sở gia đều là một yêu nghiệt đỉnh cao, nữ soái Xích Diệm cũng thế, Sở Vô Sương cũng vậy.
“Cho cô ta đủ thời gian, chắc chắn mạnh hơn sư tôn”, Linh Lung cười một tiếng.
Tất cả mọi người đều biết ý nghĩ của so sánh này, chờ Sở Vô Sương năm nào dòm ngó cảnh giới Thiên Võ, nhất định lại là một đệ nhất thiên hạ, chắn chắn sẽ thay thế Đại Hạ Hồng Uyên, uy chấn Bát Hoang Tứ Hải.
“Nhưng có áp lực”, lão Trần Huyền liếc mắt nhìn Triệu Bân.
Thật không biết tiểu võ tu này tự tin ở đâu lại dám khiêu chiến với Sở Vô Sương.
“Có chút”, Triệu Bân cười một tiếng.
Lão Trần Huyền nhếch miệng, mặt hàng này thật không biết trời cao đất dày!
Triệu Bân không nói, nói cũng phải nói thật, Sở Vô Sương đáng sợ, những cũng không đến nỗi nghiền ép hắn, áp lực là có, nhưng hắn cũng không phải là con cọp giấy, vẫn là câu nói kia: Hắn cũng có thể đánh.
“Hôm nay… đến đây chấm dứt”.
Ngô Huyền Thông liếc nhìn sắc trời, ngày mai lại chiến cũng được.
Nhìn Hàn Tuyết, nhìn Vô Niệm, nhìn Bát Nhã từng người bị thương thảm hại, không hơn đại chiến nữa.
Vèo!
Lời ông ta vừa dứt, Sở Vô Sương liền giống như quỷ quái ra sân.
Vẫn như lúc trước, trong trẻo lạnh lùng cũng cao ngạo, để cô ta tham gia thi đấu với tông mới chính là đang lãng phí thời gian, đệ tử nhiều như vậy, không ai có thể vào pháp nhãn của cô ta, cho dù là đệ tử yêu nghiệt cũng như vậy.
Lúc đi ngang qua Man Đằng, cô ta còn liếc mắt một cái.
Đại đầu hiếu chiến cũng bị ánh mắt này nhìn đến đái ra quần.
Sở Vô Sương cũng chỉ liếc nhìn, chủ yếu là lười ra tay… mất thể diện.
“Kịch hay hạ màn, ngày mai lại tới”.
Các khách xem đều đứng lên, từng người vẫn chưa thỏa mãn.
Xem đi! Tiết mục áp chót mới là vở kịch lớn, Cơ Ngân diệt Đại Phật, Mặc Đao bá thiên vừa một trận đánh bại Hàn Tuyết, đánh nhiều nhất là Sở Vô Sương, người đều không động, mấy đường kiếm khí ngũ sắc đánh bại
Tiểu Vô Niệm.
Ngày mai vẫn là mấy người bọn họ.
Bát Nhã, Hàn Tuyết và Vô Niệm mặc dù thất bại, nhưng đều có cơ hội sống lại.
Hôm nay, ở đây duy chỉ một người không dùng qua cơ hội sống lại, chỉ thừa lại thể Thiên Linh.