Vô Thượng Luân Hồi


Về phần Vệ Xuyên, hắn ta đã bị lột sạch, trên người chỉ còn lại độc một chiếc quần cộc thêu hoa, hơn nữa, hắn ta còn bị trói gô lại rồi treo lên cây.

Đây là lần đầu tiên mà hắn ta rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy, đây cũng xem như là một bài học cho hắn ta, khuyên hắn ta đừng quá cuồng vọng, nếu không thì rất dễ bị thiên lôi đánh chết.

“Quay về đỉnh Tử Trúc với ta đi!”
Sau khi ra khỏi khu rừng thì Triệu Bân liền nói với thằng nhóc tóc tím.

Những đệ tử như Lăng Phi và Xích Yên không phải là cao thủ, cũng không có sư phụ, rất dễ bị người khác ức hiếp, chuyện đêm nay là một ví dụ, ngay cả việc đi thu thập linh dược mà cũng phải dè chừng đại họa giáng xuống đầu, số phận như vậy thảm thương biết bao nhiêu, thằng nhóc tóc tím là bạn cũ của hắn từ thành Vong Cổ, hắn phải có trách nhiệm với bạn của mình.

“Lão Huyền Sơn sợ rằng sẽ không cho người đi”, Lăng Phi ho khan một tiếng nói.

“Ta sẽ nói chuyện với ông ta”, Triệu Bân cười nói: “Hai người chỉ tạm thời được gửi ở Tàng Kinh các mà thôi, không phải đồ nhi của ông ta.

Ta sẽ hỏi sư phụ của ta, nếu như có trưởng lão muốn thu nhận hai người thì hai người liền có thể rời khỏi Tàng Kinh các”
“Sư phụ của ngươi có đồng ý không?”, Lăng Phi ngập ngừng hỏi.


“Tính tình của sư phụ ta… vẫn rất tốt”, Triệu Bân lại cười nói.

Đây là sự thật, ngoại trừ tật mộng du thì Vân Yên vẫn rất tốt, cái chính là ai dám bắt nạt đệ tử của đỉnh Tử Trúc thì cô ta đều sẽ phát điên lên mà ra mặt, giống như lần ra mặt đấu với Kim Huyền Chung vậy.

Trời đã gần sáng.

Hai người cùng nhau đến một tiểu viện.

Đây là nơi ở của lão Huyền Sơn.

Nhìn từ xa có thể thấy bên ngoài tiểu viện chất đống bàn đá, bàn sắt, có cả bàn thép nguyên chất, ai không biết có khi còn tưởng nhà ông ta bán bàn ghế gia dụng.

Tại sao ở đây lại có nhiều bàn như vậy? Còn không phải là do ngày hôm qua ông ta đã lớn lối thề thốt hay sao!
“Nếu ngươi lại thắng thì lão phu sẽ ăn cả cái bàn!”
Triệu Bân vẫn còn nhớ như in lời này của ông ta, lời này được nói ra một cách hết sức khí phách!

Thiên Tông tất nhiên là cũng có rất nhiều nhân tài nhớ rõ lời này, cho nên có không ít người đã gửi bàn đến cho ông ta.

Số lượng bàn nhiều như thế này, mỗi ngày gặm một miếng cũng đủ để cho ông ta ăn cả một năm.

“Lão đạo?”, Triệu Bân thử gọi một tiếng.

Không nghe thấy đáp lại, chỉ nghe trong phòng có tiếng ngáy truyền ra giống như sấm rền.

Triệu Bân hít sâu một hơi, rạch ra một vết trên cửa sổ, ném vào trong một lá bùa nổ.

Tiếng nổ sau đó nghe hết sức vang dội.

Cả căn nhà rung lên, mái nhà còn suýt văng ra ngoài.

Khóe miệng Lăng Phi ngay lập tức giật giật mấy cái.

Xích Yên bị đánh thức liền bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Triệu Bân và Lăng Phi, Cơ Ngân bây giờ rất nổi tiếng, nhưng người sáng sớm lại tới đây như thế này, lại còn vứt bùa nổ vào trong đánh thức mọi người… đúng là xấu tính!
“Ai?”
“Có bệnh sao!”
Tiếng chửi rủa rất nhanh đã vang lên, lão Huyền Sơn mặc đại quần cộc đi ra, trên tay còn mang theo một thanh đao lớn, đang ngủ say đột nhiên lại bị ai đánh thức… không… rõ ràng là bị đánh bom chứ không phải đánh thức!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận