E là từ khi bắt đầu trận chiến đến giờ, cô ta luôn là người bị đánh, cơ thể mềm mại uyển chuyển là thế, nhưng nhuộm đầy máu tươi, nhìn sang đối thủ của cô ta, đừng nói là vết thương, còn chẳng thấy hắn trông nhếch nhác chật vật tí nào nữa là.
“Ngươi… Rất mạnh”, Liễu Như Nguyệt khẽ hé môi.
Triệu Bân không đáp, hắn xoay cổ tay, có lẽ đang muốn đi quật người.
Ầm!
Nhưng một tiếng vù vù vang lên, Liễu Như Nguyệt lại dùng cấm thuật.
Vẫn là một phù văn cổ xưa khắc lên giữa mi tâm cô ta, có lẽ là cấm thuật của Thiên Linh, khi phù văn thành hình, mái tóc đen mượt kia chợt hóa thành màu tuyết trắng, lực Thiên Linh chảy dọc khắp người, trong nháy mắt, cơ thể cô ta có sự thay đổi khác lạ, màu sắc quái dị hiện lên, khí huyết và uy thế của cô ta cũng được đẩy lên một tầm cao mới trong nháy mắt.
Có vầng sáng rực rỡ lan xa, người thường chạm vào như tắm trong gió xuân, người có huyết mạch đặc biệt lại thấy áp lực hơn rất nhiều.
“Một chiêu… Quyết định thắng thua”.
Liễu Như Nguyệt khẽ nói, đi tới từng bước, như một luồng cực quang bay thẳng lên trời.
“Ôi mẹ ơi? Cô ta cũng biết bay hả?”
Man Đằng lại như tên ngốc ngước mặt lên trời gào to.
“Nhóm nữ yêu nghiệt đó cứ thích bay lên trời lượn một vòng vậy hả?”, Tô Vũ ngửa đầu sờ cằm, chẳng hạn như Bát Nhã, chẳng hạn như Hàn Tuyết, mỗi lần muốn dùng đại chiêu đều bay thẳng lên trời, thể Thiên Linh cũng cầm đúng quyển kịch bản đó.
“Phong thái tuyệt thật”.
Mọi người đều ngửa đầu lên, đập vào mắt là Liễu Như Nguyệt rực rỡ sáng ngời như bích ba tiên tử, nhỏ bé huyền ảo, sương khói phủ xuống khiến vòm trời mênh mông trải đầy mây mờ rực rỡ.
“Xem thường cô rồi”, Triệu Bân thầm nói, khỏi cần nhìn hắn cũng biết đòn tấn công của Liễu Như Nguyệt sẽ có sức sát thương rất mạnh.
“Huyền pháp: Cực Diệt Thiên Linh”.
Liễu Như Nguyệt quát to, hai tay khép lại, từ trên trời bay xuống.
Sau đó, mọi người nghe thấy tiếng kiếm vang lên, kiếm quang một màu xanh biếc từ trên trời cắm xuống, có cấm pháp cực diệt, tỏa ra lực huyết mạch Thiên Linh, khí thế mẽ mẽ, cùng với cực quang đậm hơn, kiếm uy có thể nghiền nát tất cả mọi thứ khiến bầu trời phải biến sắc, ánh mặt trời cũng trở nên mờ nhạt hơn rất nhiều.
“Mạnh thật”, kiệm lời như Mặc Đao cũng phải mở mắt ra.
Cực Diệt Thiên Linh của Liễu Như Nguyệt không hề yếu hơn đao phách thiên trảm của hắn ta.
“Mạnh thật”, Bát Nhã đang chữa thương cũng khẽ lên tiếng, một kiếm đáng sợ như thế, dù là Đại Phật của cô ta trúng một nhát thôi cũng sẽ bị thương rất nặng! Trong số những ánh mắt đầy kiêng dè đó có cả Hàn Tuyết, Lang Tiêu Băng Ấn của cô ta gặp phải Cực Diệt Thiên Linh chắc cũng sẽ bị một kiếm xuyên thủng!
“Chuông vàng hộ thể của ngươi có thể đỡ nổi không?”, Kiếm Nam nhìn sang tiểu Vô Niệm.
“Quá sức”, Vô Niệm ho khan.
“Một kiếm đó có thể cắt ta thành hai nửa đấy”, Man Đằng nhếch miệng.
“Tiểu sư đệ”, Mục Thanh Hàn đã đứng dậy gọi một tiếng, nhanh chóng xuống đài, tranh thủ thời gian trước khi quá muộn, nếu không kiếm quang chém đến nơi thì dù có là người thực hiện như Liễu Như Nguyệt cũng không dám cam đoan bất kỳ điều gì.
“Mang theo cả lực khóa chặt mục tiêu hả?”, Triệu Bân chỉ ngửa mặt lên trời nhìn, đòn tấn công này chắc chắn sẽ trúng được mục tiêu.