“Cơ Ngân… Thắng”.
Tiếng hét của Ngô Huyền Thông cao vút, vang vọng nửa Thiên Tông.
Tiếng hét đó được phát ra từ tận đáy lòng ông ta, ánh mắt nhìn Triệu Bân cũng đầy rung động, trước đó Bát Nhã Phật gia, sau là thể Thiên Linh, tất cả những đệ tử yêu nghiệt đều bị hắn đánh bại hết lần này đến lần khác.
“Tiểu tử, ngươi gian lận đúng không”.
Triệu Bân vừa ngồi xuống thì bọn Tô Vũ đã nhào tới.
Đám người kia cứ líu ríu mãi không chịu im lặng, há miệng ra là lại chậc lưỡi mãi không thôi.
“Khiêm tốn thôi”.
Triệu Bân trầm giọng nói, có chơi gian lận không thì chẳng cần biết, nhưng khoảnh khắc đó đã khiến tất cả mọi người mở mang tầm mắt, dù là đệ tử hay trưởng lão thì đều nhìn hắn như quái vật, dồn hết sức để đánh bại Liễu Như Nguyệt chẳng có gì to tát, đáng sợ là… Hình như hắn còn chưa dùng hết sức đâu? Thế thì… Rất đáng sợ.
Bên này, Vân Phượng cũng đưa Liễu Như Nguyệt xuống đài.
Không khó để nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Liễu Như Nguyệt, màu đỏ kia trở nên chói mắt hơn, mấy trận trước cô ta còn kiêu ngạo nói với Cơ Ngân với vẻ hống hách: Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện cho đừng gặp ta trên đài chiến đấu.
Thế mà mới có vài ngày đã bị vả mặt bôm bốp rồi.
Cái cô ta gọi là khoan dung đó đứng trước sức mạnh tuyệt đối chỉ là một câu chuyện hài hước không đáng nói.
Mặt cô ta nóng rát, hai má Vân Phượng lại càng nóng hơn.
Cô ta vẫn còn nhớ… Ngày đầu tiên Triệu Bân đến Thiên Tông cô ta còn cố tình đến đỉnh Tử Trúc một chuyến, nói những lời rất chướng tai gai mắt, thiếu điều bảo hắn là rác rưởi thôi.
Thế mà nửa tháng trôi qua, rác rưởi mà cô ta nói lại là kỳ tài có một không hai, cả đồ đệ cô ta cố gắng bồi dưỡng cũng thất bại thảm hại.
Lần này, bị vả mặt nghe cứ vang bốp bốp lên ấy.
Nhìn lại muội muội Vân Yên của mình.
Lại nghĩ tới những hành động của cô ta.
Thì ra, cô ta mới là kẻ đui mù, nực cười là… Đến tận bây giờ cô ta mới biết.
“Đỉnh Tử Trúc… Cứu lại được một trận rồi”.
Lão Trần Huyền vuốt râu, cứ tưởng hai đệ tử của đỉnh Tử Trúc… Sẽ bị thể Thiên Linh ăn hết, bây giờ xem ra Mục Thanh Hàn không thể giải quyết được, nhưng tiểu sư đệ thì lại dư sức!
“May là lần này không đặt”, lão Huyền Sơn ho khan.
Ngô Huyền Thông trên đài, hay thậm chí là rất nhiều trưởng lão đang có mặt cũng đều ho khan.
Đặt đi!
Đặt nữa lại thua nữa cho xem.
Người họ xem trọng là thể Thiên Linh Liễu Như Nguyệt, không thua mới là lạ.
“Hôm nay… Có đánh nữa không?”, Man Đằng hỏi một câu.
“Đánh”, Ngô Huyền Thông rót một ngụm rượu.
Đánh thì tất nhiên là phải đánh rồi nhưng để mọi người nghỉ ngơi hồi phục lại chút đã.
Như Liễu Như Nguyệt ấy, chân nguyên khô cạn hết rồi, cần thời gian để nghi ngoi lại siức.
Còn tên Cơ Ngân kia thì ông ta hoàn toàn không hê lo lăng, từ đầu đến cuối hắn có dùng đến chân nguyên bao giờ đâu.
Chỉ có một chữ: Chờ.
Tất cả mọi người ở đó đều vui vẻ chờ.