Có không ít đệ tử phải bỏ chạy, sắc mặt của Ngô Huyền Thông đã đen như đít nồi, ông ta gầm lên một tiếng khiến cho các đệ tử đều bị chấn động đến nổi không phân biệt được đông tây nam bắc, người nào yếu còn có cảm giác như mới bị sét đánh ngang tai.
Ngô Huyền Thông hết sức bực mình khi bị la ó phản đối: ta là người chủ trì, quyết định của ta chính là quyết định cuối cùng!
“Đừng nói gì nữa, đi uống rượu”.
Tô Vũ quát lớn một tiếng, mọi người cũng ngay lập tức xúm lại.
Triệu Bân còn chưa kịp nhấc chân thì đã bị lôi đi rồi.
Người lôi hắn đi chính là Vân Yên, đừng tưởng cô ta bình thường điềm đạm ít nói, kỳ thực động tác xách người ta đi cũng rất chuyên nghiệp, một tay xách người một tay rẽ gió bay đi, ai không biết có khi còn tưởng cô ta đang xách một con thỏ chuẩn bị về làm thịt.
Ý tứ của sư phụ rất rõ ràng: ngày mai còn phải tỷ thí, ai cho ngươi đi uống rượu!
“Tốt xấu gì thì con cũng là một nhân tài, sư phụ phải chừa cho con chút mặt mũi chứ”, Triệu Bân cười gượng nói.
Vân Yên không trả lời, chỉ nhanh chóng xách hắn ra khỏi khi vực tỷ thí.
Mặt mũi? Ngươi mà cũng có mặt mũi sao?
Mục Thanh Hàn ho khan một tiếng, Xích Yên cùng Lăng Phi cũng cười khan, vội vàng đuổi theo.
Bóng người nhanh chóng tản đi hết, ai về nhà nấy.
Ai cũng mong đợi được xem trận chiến đặc sắc ngày mai.
Sau khi quay trở lại đỉnh Tử Trúc, Vân Yên mới buông Triệu Bân ra, truyền chân nguyên vào cơ thể của Triệu Bân để giúp cho hắn hồi phục.
Cho dù ngày mai hắn thắng hay thua thì cũng phải duy trì được trạng thái tốt nhất.
Nhưng chân nguyên của cô ta truyền đi một vòng liền phát hiện ra trên thân thể Triệu Bân không hề có vết thương.
“Đúng là quái lạ”, Vân Yên lẩm bẩm, không ngờ tiểu đồ nhi nhà mình lại có nội tình mạnh mẽ như vậy.
Trời đã tối, ở trên các đỉnh núi đều có khói bếp bay lên.
Đỉnh Tử Trúc cũng không ngoại lệ, bốn bóng người trong bếp đang bận rộn.
Triệu Bân và thằng nhóc tóc tím tất nhiên chỉ là phụ bếp.
“Sao ngươi có thể chiến đấu giỏi như vậy?”
Lăng Phi đã hỏi Triệu Bân câu này không biết bao nhiêu lần.
Mỗi lần Lăng Phi hỏi thì cả Xích Yên và Mục Thanh Hàn cũng đều vểnh tai lên muốn biết.
“Do ta… ăn giỏi”, Triệu Bân đáp.
Ý của hắn chính là: nếu như các người có thể ăn giỏi như ta thì cũng sẽ không bị đánh bại.
Tất cả mọi người đều bĩu môi, biết rằng tên này đang lừa mình.
“Buổi tối đi ngủ nhớ đóng cửa sổ cho kỹ”, Triệu Bân chọc chọc Lăng Phi nói.
“Tại sao?”, Lăng Phi nhướng mày nhìn sang Mục Thanh Hàn, Xích Yên và Vân Yên, chẳng lẽ một trong ba người này lại nửa đêm nửa hôm nhìn vào phòng của mình hay sao? Nhưng thế nào cũng được, cả ba đều là mỹ nhân cả.
“Y tường của người… rất nguy hiểm.
Triệu Bân về vai Lăng Phi, hắn dường như có thể đọc được suy nghĩ của Lăng Phi.
Ở đình Tử Trúc có một người rất hay trần trọc vào ban đêm, người đé chính là Vân Yên.
Se phụ thường hay mộng du khi trời tối, lờ đâu sư phụ tát người chết trong lic đang mộng du thì cũng chẳng ai cứu được.