Keng!
Giữa những tiếng hô, hai thanh kiếm lại va vào nhau.
Đòn đánh này có vẻ khá tàn khốc, kiếm Long Uyên văng ra vì chấn động, cắm vào vách đá cách đó không xa, kiếm của Sở Vô Sương cũng bay ra ngoài, rơi xuống một tòa lầu gác, đè sập luôn phần mái.
Đến đây, trận chiến mới tạm ngừng.
Tình trạng của hai người chỉ có chật vật hơn chứ không có chật vật nhất.
Bộ đạo bào của Triệu Bân bị rạch ra một vết tướm máu, qua khe rách của quần áo, dường như còn thấy được đồ đằng Kỳ Lân vẽ trên ngực và lưng cùng mấy vết thương của hắn; tuy không ít, nhưng có Vạn Pháp Trường Sinh quyết chống đỡ nên các vết thương lành lại trong thoáng chốc.
Nhìn sang Sở Vô Sương, dù có áo giáp ngũ sắc che chở, nhưng cũng không khá hơn là bao.
Mái tóc mềm mại như sóng nước của cô ta đã rối tung rối mù, trên bàn tay nõn nà chảy máu ròng ròng, chắc hẳn vì một lần va chạm nào đó quá mạnh nên bây giờ vẫn còn run rẩy, cũng may mà có áo giáp che chắn, nếu không sẽ rất thê thảm.
“Khả năng tái sinh? Làm sao có thể!”, Sở Vô Sương thoáng nheo mắt.
Đánh cùng Cơ Ngân lâu như thế, cuối cùng cô ta cũng nhìn ra manh mối.
Cô ta chém Cơ Ngân không dưới mấy chục nhát, nhưng không thấy vết máu nào trên người hắn, ban đầu còn tưởng rằng khả năng hồi phục của hắn quá bá đạo, bây giờ nhìn lại, hóa ra nó còn vượt qua cả phạm trù của hồi phục, đó là năng lực tái sinh cực kỳ đáng sợ.
Đến cả cô ta cũng nhìn ra thì các trưởng lão ở đó đâu thể không nhìn ra.
Linh Lung lầm bầm, ánh mắt không rõ cảm xúc: “Học ở đâu ra năng lực tái sinh thế!”
“Phải chăng là trong huyết mạch đã có sẵn!”, Đào Tiên Tử hỏi.
“Nó không có huyết mạch đặc thù!”, Vân Yên hít một hơi thật sâu.
“Năng lực tái sinh à!”, lão Trần Huyền cũng chặc lưỡi cảm thán, chẳng trách hắn tự tin khiêu chiến với Sở Vô Sương.
Không bàn đến thứ khác, chỉ riêng khả năng tái sinh này đã đủ khiến Sở Vô Sương khó chịu rồi.
Ông ta rất muốn biết khả năng tái sinh của Cơ Ngân rốt cuộc đạt đến mức độ nào, phải chăng thù thiếu tay thiếu chân cũng có thể mọc ra được? Nếu là như vậy thật thì đáng sợ quá, đánh thế nào cũng không chết!
“Sao lại không phá được chứ?”, Triệu Bân lau vết máu trên khóe miệng.
Hắn rất cầu tiến, trong đầu chỉ mải nghĩ cách phá lớp bảo vệ của Sở Vô Sương.
Ừm… chính là lớp áo giáp ngũ sắc.
Đánh nhau lâu đến thế rồi, hắn cũng nhìn ra chút manh mối.
Thứ đó chắc hẳn là áo giáp do sức mạnh ngưng tụ lại, hòa quyện năm loại thuộc tính, mắt thường khó thấy, nhưng quả thực có tồn tại, đã vậy còn cực kỳ cứng cáp.
Có lớp áo giáp đó bảo vệ, thuấn thân tuyệt sát cũng không phá được.
Đùng!
Lúc hắn đang nhìn thì Sở Vô Sương đã thay đổi hình thái.
Hay nói cách khác, cô ta dùng tới cấm thuật cực kỳ bá đạo, một loại cấm thuật giúp kéo dài khả năng chiến đấu.
Hoa văn giữa mi tâm thay đổi hình dáng, giống như ngọn lửa đang rực cháy.
Từng lọn tóc của cô ta cũng đổi sang màu ngũ sắc, khí thế bỗng chốc nâng tầm lên đỉnh cao mới, sức sống trào dâng, đến cả khí huyết dồi dào cũng nhuốm màu ngũ sắc.
Trước đó cô ta đã giống như tiên tử bước ra từ trong mơ.
Phen này cô ta thực sự là tiên tử trong mơ rồi, khói sương ngũ sắc phun ra, ráng mây lượn lờ.
Chúng đệ tử giật mình, đây mới là đỉnh cao của Sở Vô Sương? Không bàn đến khả năng chiến đấu, chỉ tính tới khí chất đã đủ đè bẹp họ rồi.
Cùng là phường yêu nghiệt với nhau nhưng cách biệt cứ như một trời một vực.
“Cơ Ngân chắc là người đầu tiên trong số đám người cùng lứa khiến Sở Vô Sương phải dùng tới ngũ cấm!”, Dương Phong nói.