Vô Thượng Luân Hồi


Trong bóng đêm có tiếng kim loại va chạm vang lên, đó là tia sét của thiên lôi trận đánh trúng Sở Vô Sương, chẳng qua nó không thể phá được lớp phòng ngự của cô ta, thậm chí… Chỉ có thể làm lóe lên một tia lửa khi chạm vào áp giáp, nói là tia lửa nhưng cũng chẳng thấy gì, tất cả mọi ánh sáng đều bị bóng tối nuốt chửng.

“Ta khinh”.

Triệu Bân dùng bùa lơ lửng bay thẳng lên trên.

Tiếng là bóng tối vẫn luôn làm bạn bên cạnh, đi tới đâu vẫn là một màu tăm tối.

Hệt như một loại ảo thuật, đi thế nào cũng không thể thoát ra được.

Điều đó lại càng đáng sợ.

Triệu Bân cảm thấy đau não, rõ ràng có thể chiến đấu được nhưng lại không cách nào dùng đến sức mạnh ấy.

Người xem bên dưới ho khan, bọn họ thấy rất rõ ràng, Triệu Bân đang nhào qua lộn lại bên trong, bí pháp liên tục đánh ra nhưng lại không trúng Sở Vô Sương, hao tốn chân nguyên vô ích.

Phụt!
Lại là màu máu, kiếm chém trúng Triệu Bân khiến hắn là lảo đảo.

Nói thật thì mọi người cũng không nỡ nhìn, Triệu Bân đã biến thành tấm bia người, bị đánh quá thảm.

“Chịu nhận thua chưa”.

Trong màn đêm vang lên tiếng nói khe khẽ của Sở Vô Sương.

Âm thanh đó không có nơi bắt đầu, nó vang lên từ bốn phương tám hướng, không thể xác định được vị trí của cô ta nhờ âm thanh.

“Không nhận”.

Triệu Bân trả lời như thế, hắn vẫn còn nhảy nhót bên trong màn đêm.

Nghe thấy lời Sở Vô Sương, khóe miệng hắn chợt cong lên chút ý cười, hay có thể nói là hắn đã tìm thấy lỗ hổng: Nghe hơi thở của Sở Vô Sương, có lẽ cô ta sắp gục ngã rồi, có vẻ đang bị thương rất nặng.

Nếu hắn đoán không sai, sử dụng đến thuộc tính bóng tối này khiến Sở Vô Sương tiêu hao quá nhiều.

Cấm pháp bá đạo thì cũng phải đánh đổi rất nhiều, điều đó là chắc chắn.

Thế nên, cứ tiêu hao đi! Để xem ngươi đánh ta tàn phế trước hay ta khiến ngươi bị mài mòn đến mức không thể gắng gượng nổi, ngọn núi băng khổng lồ đó đã bị hắn tìm thấy một góc rỗng tuếch, nói không chừng vẫn còn lỗ hổng khác.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, thế giới bóng tối chợt run lên.

Hắn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng than khẽ và kêu rên của Sở Vô Sương.

Hắn chẳng cần nhìn cũng biết, đó là Sở Vô Sương với gương mặt trắng bệch và vẻ đau đớn trên vầng trán.

“Thì ra là thế, liên kết với tinh thần hả?”
Triệu Bân cười thầm, dù bị Sở Vô Sương liếc mắt một cái vẫn cười cực kỳ vui vẻ.

Hắn lại tìm thấy một lỗ hổng nữa rồi.

Gào!
Hắn há miệng gào to, cộng hưởng với võ hồn.

Sóng âm đáng sợ cùng long ngâm kháng hồn, là bí pháp Hổ Gầm Long Ngâm.

Khỏi phải nói, hắn vừa gào lên một cái thì bóng tối lại run rẩy.

Trong màn đêm, Sở Vô Sương cũng rên lên một tiếng.

“Hay lắm”.

Triệu Bân hăng hái hơn rồi, hắn lại gân cổ lên gào, hết tiếng này đến tiếng khác, âm thanh kháng hồn ngày càng mạnh mẽ, ngày càng bá đạo, ai không biết còn tưởng bên trong có một con rồng đang rít gào ấy chứ?
Lỗ hổng hắn tìm thấy cực kỳ chính xác và đúng lúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui