Xong rồi, tên này lại quay đầu chạy luôn, khiến Dương Huyền Tông hết sức lúng túng.
Ông đây lần đầu trao thưởng, ngươi chơi ta như thế, mắc tiểu hả? Không nhịn được nữa hả? Dù thế nào cũng phải phát biểu cảm nghĩ đã chứ!
Vân Yên nhìn thấy cũng phải cười gượng.
Hay nói cách khác, cả hội trưởng ngoái đầu nhìn theo hướng hắn chạy đi, hạng nhất của tỉ thí tân tông, nhân tài được mọi người để mắt tới, lấy được giải thưởng xong là chạy nhanh hơn thỏ.
“Đừng quậy, ta có việc gấp!”
Triệu Bân sẽ trả lời như vậy, bao nhiêu vất vả cũng chỉ cần mỗi đan Tỉnh Thần thôi.
Bây giờ lấy được đan Tỉnh Thần rồi, phải đưa cho Liễu Tâm Như dùng ngay để đánh thức nàng.
Nếu thuận lợi, Liễu Tâm Như sẽ tỉnh dậy.
Nếu thuận lợi, hôm nay hắn sẽ rời khỏi Thiên Tông, đưa Liễu Tâm Như rời khỏi thành ngay trong đêm.
Chuyện này xong rồi, tiếp đó hắn sẽ chuyên tâm báo thù.
Triệu Bân đi rồi, cả hội trường đưa mắt nhìn nhau.
Người lúng túng nhất không ai khác ngoài Dương Huyền Tông, ông ta phá lệ chạy ra ngoài trao thưởng, thế nhưng người đứng đầu quay đầu bỏ đi mất, người làm chưởng giáo như ông ta đúng là mất thể diện.
Đám đông trưởng lão ở bên cạnh cũng phải ho khan.
“Chuyện gì thế này, mắc tiểu đến thế cơ à?”, khóe miệng Tô Vũ giật giật.
“Ta cũng thấy ngượng thay cho chưởng giáo đấy!”, Dương Phong cười gượng.
Họ nói như vậy khiến ngôn từ của một số người nào đó càng không buồn che giấu.
Ví dụ như “nhân tài” Ngụy Đằng, mở miệng ra đã nói: “Ngang ngược xấc láo!”
“Lấy được hạng đầu xong là không coi ai ra gì?”
“Hạng người này, phải phạt hắn thật nặng!”
Nối gót Ngụy Đằng, đám người Trịnh Minh, Viên Miểu cũng không an phận.
Không an phận đến mức nào nhỉ? Lớn tiếng mắng chửi trước mặt đám đông, người nào người nấy tỏ ra lẫm liệt.
Tô Vũ liếc họ một cái.
Nhóm Dương Phong cũng liếc họ một cái, chẳng khác nào đám hề đang diễn trò.
Đám người nực cười này tiến vào Thiên Tông kiểu gì thế? Đầu óc úng nước à? Cơ Ngân là người như thế nào, đến cả chưởng giáo cũng đích thân tới chỗ này trao thưởng, đủ thấy ông ta coi trọng hắn cỡ nào.
Các ngươi đứng đó mà bêu rếu hắn, đừng tưởng sẽ vì chuyện này mà chưởng giáo trừng phạt Cơ Ngân chứ! Nghĩ gì mà đơn giản quá, hắn là một báu vật đấy.
Chưởng giáo thương yêu còn không kịp kìa? Đâu nỡ trách mắng chứ!
“Đủ rồi!”, Dương Huyền Tông điềm đạm nói.
Chưởng giáo lên tiếng rất hữu dụng, cả hội trường bỗng chốc im bặt.
Tuy rằng Cơ Ngân đã đi nhưng việc trao thưởng vẫn phải tiếp tục, Sở Vô Sương đã được gọi lên.
“Cô nhóc, chớ vì một trận thua mà rối loạn tâm tình!”.
Dương Huyền Tông mỉm cười ôn hòa.
“Vô Sương đã hiểu”, Sở Vô Sương cũng mỉm cười.
Cô ta nên cảm ơn Cơ Ngân, trận thua này chính là một lần rèn luyện hiếm có, giúp tâm lý của cô ta hiện giờ bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Người của Sở gia không chật vật như trong tưởng tượng đâu.
“Chớ quên thuở ban đầu, ắt sẽ thành nghiệp lớn!”
“Tiểu tử, chớ coi nhẹ bản thân mình!”
“Chuyên tâm tu luyện!”
Mỗi khi có đệ tử bước tới, Dương Huyền Tông sẽ dặn dò một câu.
Vị chưởng giáo này rất tận chức tận trách, bởi những người này đều là tương lai của Thiên Tông.
Nói đi cũng phải nói lại.