Vô Thượng Luân Hồi


Thế thì rất đáng sợ đấy.

Ý cảnh còn có thể tự chạy?
Cô ta chưa từng nghe đến ý cảnh như thế bao giờ, vậy mà Cơ Ngân lại tìm thấy.

Nhưng nghĩ lại cũng dễ hiểu thôi.

Chớ quên, tiểu tử đó có võ hồn.

Ở trong Bí Phủ này, võ hồn hữu dụng hơn nhãn giới nhiều.

Nói thẳng ra, đây là một chiêu ăn gian cấp thần.

“Sao hắn không nhúc nhích thế, ngủ gật à?”
“Chắc là tìm thấy ý cảnh, tâm trí chìm đắm vào trong đó”.

“May mắn thật đấy!”
Thấy Triệu Bân đứng đờ ra trong dòng sông như pho tượng, người trên cầu sôi nổi bàn tán, thần thái mỗi người mỗi kiểu: cảm thán, chặc lưỡi, nghi hoặc, kinh ngạc.

Có trời mới biết trong dòng sông có ý cảnh, đã thế còn bị Cơ Ngân tìm thấy.

“Con cá” mà hắn bắt đúng là không nhỏ tí nào, chuyện tốt toàn bị hắn vồ được.

“Suýt chút nữa đã làm hỏng chuyện tốt của ngươi rồi!”, Man Đằng ho khan một tiếng, chỉ bởi vì tưởng rằng Triệu Bân đang bắt cá.

“Thời gian quý giá, nên tìm thêm nhiều bí pháp mới phải”, có người nhanh chóng rời đi.

Có thời gian đứng đây thì tìm thêm vài bộ bí pháp chẳng tốt hơn à!
Nếu may mắn còn có thể gặp được ý cảnh, dù sao thì thời gian không nhiều.

Có người thứ nhất rời đi thì người rời đi cũng ngày càng nhiều.

Trạng thái của Cơ Ngân chính là lời giải đáp tốt nhất cho một chân lý: Trong Bí Phủ này có rất nhiều cơ duyên, chủ yếu là có tìm được hay không.

Sở Vô Sương lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu rồi mới quay đi.

Nói về nhãn giới, cô ta thực sự không bằng Cơ Ngân, điều này không thể không thừa nhận.

Tất cả mọi người đi hết rồi, mỗi người mỗi ngả, chỉ có Man Đằng ngồi thụp bên dòng sông.

Nói theo cách của hắn ta thì phải chờ ở đây.

Lỡ như có người chạy tới quấy rối, hắn ta phải đề phòng chứ, không thể quấy rầy Cơ Ngân lĩnh ngộ ý cảnh, gặp phải phản phệ sẽ không hay.

Hắn cũng không rảnh rỗi, ôm tập địa đồ ra lật qua lật lại mà nghiên cứu.

Không biết đọc địa đồ quả thực rất lúng túng, sau này ra ngoài dễ lạc đường.

Trong Bí Phủ có không ít người, khá nhiều người qua lại trên cây cầu vòm nhìn thấy Triệu Bân đứng đờ ra giữa sông mà nấn ná thêm vài giây.

Thứ nhất vì tên tiểu tử này quá nổi danh, thứ hai vì tò mò, rốt cuộc hắn tìm được ý cảnh gì mà qua lâu đến thế vẫn chưa tỉnh lại.

Nói thật lòng, Triệu Bân cũng không biết mình đã tìm được ý cảnh gì.

Thần trí của hắn hoàn toàn đắm chìm, từ khi ý thức bị lôi vào ý cảnh, đập vào mắt hắn là một thế giới trắng mờ mịt, núi rừng sừng sững, sông dài vắt ngang, thực vật um tùm, chim muông hoa cỏ.

Đã là ý cảnh thì tất cả đều là hư ảo, nhưng dù là hư ảo thì hắn vẫn thấy chân thực, giống như đang đứng nơi miền đất cực lạc, bất luận nhìn từ góc độ nào cũng giống một vùng tiên cảnh.

“Tú Nhi à, đây là huyền cơ gì thế?”, Triệu Bân hỏi.

“Tự tìm đi!”, câu trả lời của Nguyệt Thần vừa dứt khoát vừa đơn giản.

Trước đó khi bắt ý cảnh cô ta cũng không ra tay giúp đỡ, huống hồ bây giờ hắn đang ở bên trong ý cảnh.

Vào cũng đã vào rồi, nếu không tìm thấy cơ duyên bên trong, thế thì nhân phẩm thật có vấn đề.

Triệu Bân ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, đi dạo quanh trong ý cảnh, nhìn chỗ này ngó chỗ kia, thỉnh thoảng còn giơ tay, nhưng chỉ toàn chạm vào hư ảnh.

Đối với ý cảnh này mà nói thì hắn là hư ảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui