Vô Thượng Luân Hồi


“Linh tộc?”, Triệu Bân nhướn mày, nhìn sang cô gái: “Vị này là người của Linh tộc?”
“Giống như ngươi nghĩ đấy, nương nhờ sức mạnh của nền đất”, Nguyệt Thần thong dong nói.

Cô ta không nói quá nhiều, phần còn lại, để Triệu Bân tự lĩnh hội.

Đôi mắt của Triệu Bân lấp lánh tinh quang, mượn sức lực của mặt đất, nghĩ thôi cũng thấy “cao cấp” rồi!
Nghĩ như vậy, hắn lại đi theo bước chân của cô gái.

Hắn ngồi thụp xuống mà đi, không nhìn cô gái, chỉ nhìn đôi chân của nàng ta.

May là hắn ở trong ý cảnh, chứ nếu ở thế giới bên ngoài, chắc người ta coi hắn như trộm đạo rình ngó mà đánh cho tàn phế.

Không đi giày cũng bị nhìn chằm chằm rồi, nếu không mặc quần áo, há chẳng phải nhìn mãi vào cơ thể người ta sao.

“Đừng có quậy, ta đang học bí pháp mà?”, Triệu Bân chắc sẽ trả lời như vậy.

Cô gái không dừng lại, giống như một lữ khách hồng trần, đi qua thiên sơn vạn thủy.

Triệu Bân đi theo suốt dọc đường, nhìn rõ rành rành.


Sức lực của mặt đất như nguồn cội, dùng mãi không hết, mà cô gái này từ đầu chí cuối vẫn luôn dồi dào sinh lực, chỉ cần chân chạm tới nền đất, bất cứ lúc nào cũng nương nhờ được sức lực của mặt đất, sức mạnh cũng không bao giờ đứt đoạn.

Nguyệt Thần không sửa mặt trăng nữa, cứ ngồi đó nhìn Triệu Bân.

Nếu tiểu tử này học được đại địa linh chú mới đúng thật là lợi hại.

Sự lợi hại ở đây không phải nói về khả năng chiến đấu, mà là nói về thiên phú.

Đại địa linh chú không hề dễ học, giống như tâm quyết pháp môn vậy, phải dựa vào việc nghiên cứu thêm.

Điều này giống như một kẻ mù tự mình lần mò trong bóng tối.

Với tư cách là thần linh, cô ta biết rõ phép này.

Dù không hiểu rõ thì cũng có thể nhìn thấu bằng một cái liếc mắt.

Cô ta không định dạy Triệu Bân, chẳng qua là muốn xem thử thiên phú của tiểu tử này… rốt cuộc đáng sợ đến đâu.

Thần linh cũng đang chúc phúc cho hắn, chắc hẳn tiềm lực vô cùng vô tận.

Học cái gì cũng nhanh, đây là cách nói khá hàm súc rồi đấy.


Nếu nói một cách phóng đại hơn thì là “sao chép không sai biệt”.

Không chỉ biết sao chép, tên này còn có thể tự suy diễn.

Ví dụ thì có rất nhiều.

Không nói đến thứ khác, cứ nói đến chiêu thức Cực Diệt Thiên Linh của chân thể thiên linh, đó là cấm pháp truyền thừa trong huyết mạch, thế mà Triệu Bân học được.

Rơi vào tay hắn, uy lực của nó khủng khiếp đến mức vượt xa Liễu Như Nguyệt.

Đây chính là kết quả của tự chuyển biến cực độ.

Chuyện như thế này, chí ít cũng phải là tiên nhân mới làm được.

Cũng có nghĩa là, năng lực lĩnh ngộ hiện tại của Triệu Bân đã vượt xa phạm vi của phàm phu tục tử.

Lúc này đây, tìm một tiên nhân tới, luận về lĩnh ngộ và tự chuyển biến, quá nửa không bì được hắn.

“Nếu ta chết, ngươi tới thay!”
Chỉ sáu chữ đơn giản, nhưng lúc này tĩnh tâm lắng nghe, chắc hẳn bao hàm thâm ý.

Vị thần gửi tặng lời chúc phúc kia sợ Triệu Bân tu hành quá chậm nên giúp hắn một tay ư?
“Dính líu tới thời không, ngươi không sợ đảo lộn quỹ tích lịch sử à?”
Nguyệt Thần lầm bầm, khi nói câu này, chắc hẳn trong lòng người đó đã có kết luận.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận