Lọt vào trong tầm mắt hắn là một bàn tay.
Đúng vậy, đó là một bàn tay thật lớn che cả trời, giữa những ngón tay có những đường vân khắc ấn chú vĩnh hằng, ánh sáng lóe lên cũng là vầng sáng vĩnh hằng, như một bàn tay diệt thế mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Ừm…!
Hắn kêu rên, cũng vì giấc mơ này quá đau.
Lại ngước lên, tiên cảnh trong mơ có bóng người rợp trời, mỗi người đều khoác trên mình áo giáp, mỗi bóng lưng đó đều cứng cỏi như tấm bia khổng lồ, sức mạnh nào cũng không thể đẩy ngã, như thần minh đầy trời đều nhìn về phía bàn tay to đó, ánh mắt sáng như đuốc, tràn ngập thù hận và chiến ý.
“Chúng sinh… Như con kiến”.
Một câu nói như thế vang vọng trong tiên cảnh.
Tinh thần Triệu Bân lại run rẩy, chỉ vì những lời đó cực kỳ uy nghiêm rồi lại lạnh như băng, dường như đó là lời tuyên án của trời xanh, có chứa ma lực không một người nào có thể ngỗ nghịch, cũng không dám ngỗ nghịch, nghe xong chỉ có thể quỳ xuống.
Chiến!
Tiếng hô hào vang vọng tiên cảnh, thần minh đầy trời lao vút lên.
Đột nhiên, bàn tay diệt thế đó mạnh mẽ đến nỗi đáng sợ, cả thần minh cũng không thể làm gì được.
Triệu Bân nhìn thấy hết vị thần này đến vị thần khác dần bị nghiền thành tro bụi, bị thương cực kỳ nặng nề, cũng cực kỳ chói mắt, biến tiên cảnh trong mộng này nhuộm một màu máu đỏ bừng.
Ầm!
Khi bàn tay khổng lồ hạ xuống, chỉ còn một bóng người sừng sững đứng đó.
Đó, có lẽ là vị thần cuối cùng.
Người đó cũng là đèn đã cạn đầu, thất tha thất thểu, màu tóc dài như suối nhanh chóng hóa thành tuyết trắng, áo giáp vĩnh hằng cũng dần hóa thành tro bụi, nhưng ánh mắt đó vẫn kiên định như thế có ý chí bất diệt, có chấp niệm bất hủ, cố gắng chống đỡ chút huy hoàng cuối cùng, dù bóng tối đang dần cắn nuốt, dù tất cả ánh sáng đang bị bào mòn, cũng không thể xóa nhòa vĩnh hằng đó.
“Thống soái Nhân Đạo? Nực cười”.
Vẫn là giọng nói uy nghiêm nhưng lạnh như băng ấy.
Vẫn là bàn tay hủy diệt che khuất cả màn trời.
Chiến!
Cùng với tiếng gào thét phát ra từ tận linh hồn, vị thần cuối cùng… Nghịch thiên xông lên.
Trong một khoảnh khắc… Tinh thần của Triệu Bân đầy xúc động.
Không biết là do giấc mơ đó quá thực hay là hắn chìm vào quá sâu, khóe mắt có giọt lệ rơi xuống.
Vị thần cuối cùng cũng dần mất đi ánh sáng trong sự mờ ảo của hơi nước.
“Trời vĩnh hằng… Đây không phải là kết thúc của thương sinh”.
“Rồi cũng sẽ có một ngày… Thống soái Nhân Đạo sẽ đoàn tụ”.
Chút ánh sáng cuối cùng, những lời đầy thang thương vang vọng trong giấc mơ hư ảo.
A…!
Triệu Bân chợt bừng tỉnh.
Muốn ngồi dậy mới phát hiện ra mình vẫn còn bị treo lơ lửng.
Gió đêm chẳng hề thoải mái thích thú tí nào, vẫn còn thổi qua khiến hắn lắc lư qua lại.
“Giấc mơ quái dị thật”.