“Ngươi có chút… khang khác so với trí nhớ của ta!”.
Nữ soái mỉm cười, sau đó giơ tay, hút miếng Tử Ngọc trong lòng Triệu Bân ra ngoài.
Đây là Tử Ngọc của cô ta, không sai được, còn về dung mạo của Triệu Bân, cô ta không nhớ rõ lắm.
Hôm đó không nhìn rõ được, chỉ biết Triệu Bân đeo mặt nạ da người, nhưng bên dưới tấm mặt nạ là một gương mặt đen thùi lùi, dù đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng cô ta cũng không thấy rõ toàn bộ.
Thế nhưng, cô ta không hề nghi ngờ.
Tuy không nhớ rõ diện mạo, nhưng vẫn nhớ rõ đôi mắt.
Cô ta không giỏi nhận mặt người, nhưng có thiên phú kỳ lạ trong việc nhận diện đôi mắt.
Điều khiến cô ta cảm thấy ngạc nhiên là thiên nhãn của tên này sao lại đổi sang bên mắt còn lại rồi? Còn cả thiên lôi nữa, sao lại đổi màu rồi? Lần trước gặp, hình như hắn chưa có đan hải, thêm cả khí tức này, khác hẳn so với lúc trước! Nếu không nhờ đôi mắt, chắc cô ta tưởng là người khác thật.
Xoạt!
Vân Yên phất tay, cuối cùng cũng thả Triệu Bân xuống.
Dù sao người ta cũng là nữ soái, treo đồ đệ lên như thế này đúng là hơi thiếu lễ độ.
Cuối cùng cũng quay về với vòng tay của mặt đất, Triệu Bân rất xúc động.
May mà có nữ soái đến, nếu không, có trời mới biết sẽ bị treo tới hôm nào? Nếu Vân Yên không vui, chưa biết chừng còn đánh hắn một trận.
“Mượn đồ đệ của cô… trò chuyện đôi câu được không!”, nữ soái nhìn về phía Vân Yên.
“Tùy cô”, Vân Yên mỉm cười nhún vai.
“Đi theo ta!”
Nữ soái sải bước, leo lên lầu gác của Triệu Bân.
Triệu Bân vội vàng đuổi theo, đi đường còn không vững.
Bị treo lâu quá nên chân hắn vẫn hơi tê.
“Nói chuyện cũng được, đừng lên giường là được”, Lăng Phi lầm bầm trong lòng.
Nữ soái từng có lúc nhìn lại, liếc tên kia một cái.
Ánh mắt ấy khiến Lăng Phi sợ muốn tè ra quần.
Ý gì đây, ta nói thầm trong lòng, cô cũng nghe thấy à?
“Ngươi nói thử xem?”
Ánh mắt của nữ soái thể hiện điều này một cách rõ rệt.
Còn về thuật đọc tâm, đây cũng là một loại thiên phú của cô ta, chẳng qua… lúc linh lúc không linh thôi!
Trùng hợp, giây vừa rồi nó rất linh!
Thế mà nghe được tiếng lòng của tên này đấy.
Đồ đệ của đỉnh Tử Trúc chẳng ngoan tí nào, nhất là thằng nhóc kia.
“Tú Nhi, không thể quậy được đâu đấy”.
Dọc đường về phòng, tuy quá trình không dài, nhưng Triệu Bân đã nói câu kia không dưới mấy chục lần.
Đây là nữ soái, nếu dám trêu chọc cô ta thì mỗi người trong quân Xích Diễm nhổ một bãi nước bọt cũng đủ khiến hắn chết chìm.
Xí!
Nguyệt Thần không thèm để tâm, chăm chú sửa sang mặt trăng.
Cửa phòng đã đóng lại.
Nữ soái liếc nhìn xung quanh, cô ta có thể nhìn thấy những đường vân che giấu được khắc đây trên bốn bức tường xung quanh, hơn nữa số lượng còn rất nhiều.
Đây là đang để phòng ai cơ chú? A.
phải rôi, chắc là để phòng Vân Yên, để phòng bệnh mộng du của cô ta.