Vô Thượng Luân Hồi


“Ngồi xuống, ăn cơm nào!”, Vân Yên liếc hắn một cái.
Người do nữ soái giới thiệu, phải nể mặt Sở Lam, không thể treo lên nữa.
Triệu Bân cười gượng, nhanh nhảu ngồi xuống, xong rồi còn lấy thau ăn cơm ra.
“Sương Nhi cảm thấy Cơ Ngân thế nào?”, nữ soái mỉm cười và hỏi.
“Rất giỏi chịu đòn!”, Sở Vô Sương cũng nói câu đó.
Nữ soái cũng giật mình.
Nhìn đi, cùng một vấn đề mà đáp án của hai người họ lại giống nhau đến kỳ lạ như thế.
Nếu vậy mà không ghép thành một đôi thì thật có lỗi với ông trời quá!
Sau bữa cơm, Triệu Bân lại tự nhốt mình trong phòng.
Tiếp đó, hắn bày bức vẽ lên bàn.
Nói chính xác hơn là một tấm bản đồ… Bản đồ của Đế Đô.

Kể từ khi gặp Đào Tiên Tử lần đầu tiên vào hôm đó, lần đầu nghe được tin mẹ mình bị nhốt trong Hình Tháp từ miệng của Đào Tiên Tử thì gần như ngày nào hắn cũng xem tấm bản đồ đó.


Hắn đã đánh dấu rất nhiều lần lên vị trí có tên là Hình Tháp, mẹ của hắn đang bị nhốt bên trong đó, dù đây chỉ là tấm bản đồ nhưng dường như hắn có thể nhìn thấy được hình bóng của mẹ mình từ đó.
Khổ nỗi Đế Đô đang phong tỏa.
Không có giấy thông hành thì không thể vào trong.
Hắn từng nghĩ đến việc mượn giấy thông hành của Dương Huyền Tông nhưng đến giờ vẫn chưa dám mở lời.

Đến cả phó trưởng giáo cũng chưa chắc có được lệnh bài, hắn làm gì có mặt mũi lớn đến vậy, mở miệng chỉ tổ bẽ mặt.
“Tướng công, ta vào nhé?”
Bên ngoài, có giọng nói nhẹ nhàng của phụ nữ truyền vào.
Giọng nói vừa dứt thì liền nhìn thấy một bóng người bước vào.
Đấy là Huyễn Mộng, tiếng “tướng công” được gọi rất ngọt ngào.
“Ai là tướng công của cô hả? Đừng gọi bậy bạ!”, Triệu Bân liếc cô ta.
“Còn xấu hổ nữa chứ!”, Huyễn Mộng mỉm cười và bước vào.

Triệu Bân cất bản đồ thì vừa hay để cô ta nhìn thấy được một góc: “Chà, xem bản đồ Hoàng thành à?”
“Ngộ nhỡ Ma gia cô gài ta, ta còn phải nhắm đường để trốn chứ”, Triệu Bân tùy tiện đáp.
“Bớt đùa, nhà họ Ma thật lòng muốn kết minh đấy”, Huyễn Mộng bĩu môi.
Triệu Bân không đồng ý, biết người biết mặt mà không biết lòng, đề phòng vẫn tốt hơn.
Huyễn Mộng tìm chỗ ngồi xuống, nói: “Tin tức đáng tin này, ba ngày sau Đế Đô sẽ mở cửa”.
“Đấy là một tin tốt lành!”.

Mắt Triệu Bân sáng rỡ lên, không cần giấy thông hành cũng có thể vào thành rồi.
“Nghe nói nữ soái đã đến sao?”
“Tin tức của cô nhanh thật đấy”.

“Muốn đến Đế Đô như vậy mà sao không tìm nữ soái để mượn giấy thông hành?” Huyển Mộng mỉm cười, nhìn Triệu Bân, nói một câu đây hàm ý.

Cô ta biết cứ dăm ba bữa là tên nhóc này lại lén lút ra khỏi tông môn, hắn đã chạy đến Đế Đô mấy lần rôi, đáng tiếc là Đế Đô phong tòa thành nên đành phải về tay không.

Cô ta muốn biết tại sao Triệu Bân lại muốn đến Đế Đô như thế, lẽ nào trong thành có người mà hắn quan tâm sao ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận