Vô Thượng Luân Hồi


Có phải tính tình của lão tiền bối này rất đáng sợ hay không?
Hắn có thể không đi hay không?
Phải đi.

Đây là mệnh lệnh của Vân Yên.

Triệu Bân ho khan một tiếng, tập trung ăn cơm.

Có lúc hắn lại ngước mắt lên nhìn về phía Đế Đô.

Theo Huyễn Mộng nói thì ngày mai Đế Đô mới hết phong tỏa, sao người đàn ông trung niên này có thể đi ra?
Hắn cũng không nghĩ nhiều.

Ngày mai hắn có thể đến Đế Đô đánh giá một phen, nếu như Đế Đô đã không còn bị phong tỏa thì hắn cũng đã có thể đi gặp mẹ.

Sau bữa tối, hắn trở về phòng sớm, khóa chặt cửa ra vào và cửa sổ.

Dưới ánh nến, trông hắn giống như đang vẽ tranh nhưng nhìn kỹ mới thấy là hắn đang vẽ bùa.


Ngày mai đi Đế Đô hắn có thể xử lý hết tất cả những bùa chú cấp Chân Linh, còn bây giờ thì hắn đang tiếp tục vẽ bùa chú cấp Huyền Dương.

Ngoài ra, hắn đang còn ra sức phục hồi sức mạnh của Thiên Nhãn.

Vẫn là câu nói kia, nếu Ma gia thực sự muốn bẫy hắn thì hắn còn có thể nhanh chân chạy.

Trải qua suốt đêm không nói một tiếng nào, trong nháy mắt đã tới sáng sớm.

Sáng sớm Triệu Bân vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy một bóng người xinh đẹp.

Đó chính là Huyễn Mộng, vừa nhìn thấy hắn thì cô ta liền chớp chớp đôi mắt đẹp, biết Triệu Bân hôm nay đi Đế Đô cho nên cô ta tới đây để đi cùng hắn, cô ta còn có việc phải bẩm báo với Ma Tử.

Ví dụ như… tin tình báo thu thập được trong mấy ngày nay.

“Cả ngày qua lại chạy, cuối cùng vẫn ở đây!”, Lăng Phi cười ha hả nói.

Không đợi Huyễn Mộng lên tiếng thì Lăng Phi đã cảm giác được lòng bàn chân của mình không còn chạm đất nữa.

Chính xác mà nói thì chính Triệu Bân đã xách Lăng Phi lên rồi hung hăng ném qua chỗ khác.


“Ông nội ngươi!”, thằng nhóc tóc tím vừa nói vừa tuôn rơi nước mắt.

Khi nhìn lại thì nó đã thấy một con hạc trắng chở Triệu Bân và Huyễn Mộng bay lên cao.

“Nghe nói tối nay ngươi sẽ đến Sở gia dự tiệc?”, Huyễn Mộng cười nói.

“Cô… thật đúng là thần thông quảng đại”.

Triệu Bân thở dài, dường như không có tin tức gì có thể qua mặt được cô ta.

Tuy nhiên Huyễn Mộng chỉ đúng một nửa, dù không có lời mời đó thì hôm nay hắn cũng sẽ đến Đế Đô, Đế Đô đã hết phong tỏa, hắn đã có thể đi gặp mẹ, việc dự tiệc và thương lượng với Ma Tử chỉ là tình cờ xảy ra cùng lúc mà thôi.

“Chỉ là chuyện nhỏ với mạng lưới tình báo của Ma gia”, Huyễn Mộng vừa vuốt tóc vừa nói.

Triệu Bân ngồi thẳng người, hắn hết sức hoài nghi chuyện đánh vào mạng lưới tình báo của Đại Hạ lúc trước cũng có phần của Ma gia nhúng tay vào.

Tình báo của Ma gia đã có mặt ở Thiên Tông và hoàng tộc, sợ là ngay cả bên trong Sở gia cũng đã có tình báo của Ma gia đang trà trộn.

Không biết từ lúc nào con hạc trắng đã từ trên trời đáp xuống.

Triệu Bân không vào thành ngay mà ngẩng đầu quan sát trước.

Mấy lần trước hắn đều tới đây vào lúc nửa đêm nên không thể quan sát rõ ràng được.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận