Triệu Bân nhẹ nhàng phất tay tiễn cô gái vào trong giấc ngủ rồi nhẹ nhàng đặt cô ta lên giường.
Sau đó hắn khóa chặt cửa phòng.
Đồng thời hắn cũng dán lên cửa hai lá bùa để ngăn người khác nhìn lén.
Xong việc hắn mới chậm rãi mở cửa sổ, cầm kính viễn vọng nhắm về phía hình tháp, lính canh ở đó quả nhiên được bố trí rất chặt chẽ, hắn có thể thấy rõ bọn lính canh đang tuần tra, tất cả đều mặc áo giáp, nét mặt lạnh như băng.
Đáng tiếc khoảng cách vẫn còn quá xa.
Hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tầng chín của hình tháp, còn lại thì… hắn không nhìn thấy gì cả.
Cũng chỉ có thể trách hắn đã chọn sai thời điểm.
Nếu như quan sát vào ban đêm thì hắn có thể nhìn thấy bóng người qua sự chiếu rọi của ánh nến và ánh trăng.
Làn gió thơm thoang thoảng thổi đến, một bóng người xinh đẹp vừa xuyên qua bức tường.
Đó chính là Huyễn Mộng, lần này thì hay rồi, để cho cô ta tìm tới cửa.
Nhưng khi cô ta xuyên vào phòng thì liền nhìn thấy một cảnh tượng hết sức đáng kinh ngạc.
Cô gái thanh lâu đang nằm ngủ ngon lành trên giường, còn Cơ Ngân lại đang đứng trước cửa sổ thưởng thức phong cảnh bên ngoài, đây là cái tình huống quái quỷ gì vậy?
“Nhanh… nhanh như vậy sao?”, khóe miệng của Huyễn Mộng giật giật.
Triệu Bân đóng cửa sổ.
Trước khi Huyễn Mộng bước vào thì hắn đã cất kính viễn vọng.
Hắn quan tâm đến mẹ mình đến mức quên mất bên cạnh còn có nội gián của Ma gia.
Lỡ để cho cô ta phát hiện ra manh mối thì chỉ sợ sẽ gây ra thêm những chuyện phiền phức khác.
“Chậc chậc chậc”.
Phe phẩy chiếc quạt gấp, Huyễn Mộng tiến lại bên giường liếc nhìn cô gái đang say ngủ.
Cô ta đang muốn xem thử mỹ nữ này đẹp đến cỡ nào.
So sánh một chút, cô ta vẫn cảm thấy mình đẹp hơn.
Thì ra thẩm mĩ của Cơ công tử có vấn đề.
“Sư tỷ, quấy nhiễu một khắc xuân tiêu của người ta sẽ bị thiên lôi đánh đó”, Triệu Bân liếc mắt nhìn Huyễn Mộng nói.
“Ta… không đẹp hơn sao?”, Huyễn Mộng liếc đôi mắt đẹp nhìn hắn hỏi.
“Đẹp”, Triệu Bân không phủ nhận.
Sau đó, hắn còn nói thêm: “Mẹ ta nói, người càng đẹp… thì càng nguy hiểm”.
“Ngươi đánh bại Sở Vô Sương cho nên bây giờ nói chuyện cũng gan dạ quá nhỉ?”, Huyễn Mộng trừng mắt nhìn hắn.