Vô Thượng Luân Hồi


Khụ khụ!
Hai chữ đó vừa được thốt ra thì ai cũng bị sặc trà, bao gồm cả nữ soái
Cả gia đình một giây trước còn nói nói cười cười vui vẻ lắm, nhưng một giây sau khóe miệng lại chợt run rẩy! Cả người quát tháo trên chiến trường như nữ soái cũng mang vẻ mặt hết sức hào hứng, thì ra hắn vội vàng hối hả như thế là để đi uống hoa tửu à, Sở gia không có rượu ư? Cháu gái nhà này không đẹp ư?
Soạt!
Sở Vô Sương như một hồn ma lướt nhanh ra khỏi hoa viên.

Dưới ánh trăng, có thể thấy rõ đôi mắt đang bừng bừng lửa giận kia.

Mọi người đã bảo là gọi thẳng tên chỉ mặt bảo cô ta đi rước người, làm sao cô ta không đi được? Còn phải đi thật nhanh, cũng phải hỏi con người đó một câu, đi uống hoa tửu bị tóm rồi vẫn còn mặt mũi bảo ta đi nhận người ư!
“Tiểu tử này hay thật đấy nhỉ”.

Sở Thương Khung đen mặt, mặt Sở Huyền Hà còn đen hơn.

Nữ soái Xích Diễm liếc nhìn hai người, một người là huynh trưởng, một người là phụ thân, người thì lòng đầy căm phẫn, kẻ thì hiên ngang lẫm liệt, nhưng trong mắt cô ta lại chẳng là gì cả.

Hồi còn trẻ chắc hai người cũng đi nhiều chứ, còn có mặt mũi nói ai?
Ánh mắt đó vừa liếc sang thì hai người lập tức tắt đài, một kẻ ngửa đầu ngắm sao, người thì đảo mắt ngắm phong cảnh, nha đầu này không biết lớn nhỏ, đến lúc nào rồi còn vạch mặt nhau như thế?

Theo lời các đồng chí nam nói thì: Hoa nhà sao thơm bằng hoa dại.

Bên này, Triệu Bân đã được mời đến đại đường nha môn doanh trại hoàng ảnh vệ số bảy.

Mấy người đi chơi gái khác đều trả tiền thả người về hết rồi, chỉ có mình Triệu Bân vẫn còn đó.

Ngô Khởi cũng không buồn ngủ, trông chừng hắn, chẳng những không buồn ngủ mà còn hăng hái lắm.

“Ngô sư huynh hăng hái thật đấy”, có lẽ Triệu Bân cũng mệt rồi nên tìm một chỗ ngồi xuống.

“Cấp trên căn dặn, không dám cãi lời!”, Ngô Khởi cười u ám.

“Điều cả hoàng ảnh vệ đến thanh lâu truy quét, cấp trên cũng xem trọng ngươi lắm”, Triệu Bân xách bầu rượu hồ lô lên, rót ừng ực vào miệng, không hiểu tại sao Ngô Khởi lại lên đến chức thống lĩnh doanh trại số bảy được.

Nhưng hắn lại quên mất.

Gia gia Ngô Khởi là nguyên soái uy phong lẫm liệt, đằng sau có người chống lưng rất vững.


Đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Đây là Đế Đô, là địa bàn của hoàng ảnh vệ… Không phục cũng không được.

Buộc lòng phải thừa nhận vụ truy quét tối nay thật sự khiến hắn không kịp trở tay, có trời mới biết một thống lĩnh lại tự tiện điều động hoàng ảnh vệ làm mấy chuyện kỳ lạ này chỉ để báo thù riêng.

Cũng vì không kịp trở tay nên mới làm hỏng mất chuyện của hắn.

Khó lắm mới chờ đến lúc màn đêm buông xuống, lại xảy ra cớ sự thế này.

Tên Ngô Khởi này đã đụng trúng vảy ngược của hắn rồi.

Nếu để hắn gặp tên này bên ngoài, không giết chết hắn ta… Hắn sẽ không mang họ Triệu.

Hiền lành bị người bắt nạt.

Con đường võ đạo này, tốt nhất nên có chút máu.

“Ngươi nên biết người nào nên chọc, kẻ nào không nên dây vào, ta sẽ cho ngươi nhớ thật kỹ”, Ngô Khởi cười âm u, đến lúc này rồi, hắn ta cũng không che giấu làm gì nữa, chính là quan báo tư thù đó… Rồi sao!
“Người cũng đã tóm, phố cũng đã dạo, mặt mũi cũng đã mất hết, ký ức cũng khắc sâu rồi, ngươi không định thả ta đi à?”, Triệu Bân khoanh tay: “Hay là ngươi thật sự muốn gán cho ta cái tội tày đình?”
“Đừng vội, sẽ có người đến đón ngươi”, khóe miệng Ngô Khởi khẽ nhếch, cười kỳ quái.

Triệu Bân không lắm lời với tên này nữa, tùy ý liếc nhìn xung quanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận