Vô Thượng Luân Hồi


“Đám nhóc này”, trên tường thành có tiếng chậc lưỡi.

Không biết Linh Lung đã xuất hiện từ lúc nào, khóe miệng mím chặt, đang đứng trên tường thành, cũng thấy rất rõ các đại thế gia ở Đế Đô… Những thanh niên yêu nghiệt có thể được xem là nổi tiếng đều nhảy lên đài! Một đám người như thế lại không tóm được một Cơ Ngân, tiểu tử này… Đánh ghê thật.

Không thể tóm được cũng đúng thôi, tên này chơi ăn gian.

Có phân thân không ngừng truyền tinh nguyên, có Vạn Pháp Trường Sinh Quyết chống đỡ, không liều mạng đánh bọn họ đến chết mới là lạ.

Người như hắn, một là tóm được ngay và luôn, hai là thôi đừng đánh nữa, càng đánh càng thấy đau dạ dày.

“Chân nguyên vô hạn ư?”
Đám yêu nghiệt trên đài lập tức hoảng sợ.

Huyền Dương tầng thứ hai đấy! Dù có tu luyện được đan hải cũng không thể có nhiều chân nguyên đến thế được! Vấn đế là Cơ Ngân càng đánh càng hăng, khí huyết không hề yếu đi mà còn trở nên mạnh mẽ hơn, cả người cũng bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, đầy sức sống, lực sinh mệnh dồi dào khiến bọn họ cảm thấy bất lực đến lạ.

“Một lũ chuột nhắt”.

Triệu Bân dùng đến cả võ hồn để mắng khiến tai những vị khách đứng xem ong ong cả lên.

Nói trắng ra, hắn cũng choáng váng lắm chứ, nhiều người tấn công một mình hắn như thế, không choáng mới là lạ.

Vì đầu óc không được tỉnh táo lắm nên nới ra tay không có quy luật gì như thế, hắn cầm Lang Nha Bổng… Đánh loạn xạ hết cả lên.

Đến cuối cùng, trên đài chẳng còn một bóng người nào nữa, nhưng hắn thì vẫn còn vung tay kia kìa?
Nhìn lại mấy thanh niên yêu nghiệt kia, không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn, có lẽ phân nửa số đó đã tàn phế.

Mọi người lại được một phen chậc lưỡi!
Những yêu nghiệt nổi tiếng Đế Đô đều bị hắn đánh cho tàn phế rồi!
“Giết, giết tên đó cho ta”.

Ngô Khởi lảo đảo, gào lên thật to, sau đó gục xuống.

Âm thanh đó vang vọng bốn phương tám hướng, đều xuất phát từ đám yêu nghiệt bị đánh.

“Khốn kiếp, còn chưa chịu đền tội ư?”
Khỏi cần phải nói, mấy lão già của thế gia đã đánh lên đài chiến đấu, chỉ có cao thủ Ngô gia nhảy nhót hăng hái nhất, cũng chạy nhanh nhất, hết người này đến người khác đánh về phía Cơ Ngân.

Lần này, Triệu Bân lại ngoan ngoãn.

“Bọn nhỏ đánh nhau, người lớn lại tham gia vào… Không hay lắm nhỉ!”
Triệu Bân ôm đầu, lắc lắc, đầu hắn vốn đã choáng váng, bây giờ mấy lão già ấy nhào tới, ai cũng tặng cho hắn một câu “khốn kiếp, còn chưa chịu đền tội ư?”, khiến hai mắt hắn nổ đom đóm.

Không có người nào quan tâm đến hắn.

Một đám đông nghìn nghịt kéo tới, bao vây hắn như kiến.

“Không ai được đụng vào, để ta”.

Ngô Khởi hét to, lảo đảo thất tha thất thểu xông lên đài chiến đấu.

Tiếng hét của hắn cũng khá là bá đạo, khiến bầu trời sụp tối, mây đen cuồn cuộn, sấm sét rền vang, có uy áp đáng sợ có thể lật tung cả đất trời khiến mọi người cảm thấy run sợ.

Trận chiến hôm nay có quy mô khá lớn.

Người đến cũng nhiều.

Triệu công tử quyết định mở thiên kiếp, mọi người cùng nhau rơi xuống nước thôi.

Ầm! Ầm ầm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui