Chuyện này quả thật quá mạo hiểm, cũng may là tin tức không bị lọt ra ngoài, nếu không thì hậu quả sẽ hết sức tồi tệ, nói chung lần ám sát này cũng có thể tính là công đức viên mãn, hai người liên thủ thì làm sao có thể thất bại được.
Nghỉ tạm một lát rồi cả hai liền thu dọn chiến trường sau đó vội vã rời đi.
“Đa tạ”, Ma Tử lau vết máu trên khóe miệng, còn đưa cho Triệu Bân một bình rượu.
“Không cần đa tạ, chỉ cần lần sau cung cấp thông tin chính xác hơn là được”, Triệu Bân lắc lắc đầu, hắn ngã quá đau, tới giờ đầu óc vẫn còn ông ông, nếu như tin tức chính xác hơn thì bọn họ đã không phải khổ sở như vậy.
Ma Tử ho khan một tiếng, đó đúng là sự bất cẩn của Ma gia hắn ta.
Cũng may đồng minh của hắn ta lần này là Cơ Ngân, phối hợp cũng đủ ăn ý, nếu không thì kết quả chắc chắn sẽ rất thảm.
Cho nên mới nói đồng minh mà hắn ta tìm được quả thật không tồi, chiến lực cao là một mặt, nhưng chủ yếu nhất vẫn là thái độ làm người của hắn, trên toàn cõi triều Long Đại Hạ này muốn tìm ra một người dám đối nghịch với Tử Y Hầu quả thực khó như mò kim đáy bể.
“Ma gia ngươi có kiến thức rộng rãi, có biết đất Phật ở đâu không?”, Triệu Bân hỏi.
“Thế giới cực lạc trong truyền thuyết, cái này ngươi phải đi hỏi người của Phật gia”, Ma Tử nói: “Tìm Bát Nhã đi, cô ta là tín đồ Phật gia, người có thể tu ra kim thân đại Phật thì chắc chắn thân phận không tầm thường, cô ta nhất định biết”.
“Ta tìm không ra cô ta!”, Triệu Bân thở dài, chỉ có quỷ mới biết Bát Nhã đã đi đâu.
“Thú cưỡi của ngươi rất tốt”, Ma Tử vỗ vỗ Đại Bằng rồi nói, lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy nó là khi đang đuổi giết Triệu Bân, lúc đó nó vẫn còn là một con chim vằn vện, qua bao lâu không thấy thì bây giờ nó đã trở thành một con chim vàng óng rực rỡ.
Đây là thông linh thú, hắn ta cũng tự nhìn ra được.
Triệu Bân phất tay, đưa cho con Ma Tử một bộ sách cổ.
Đó chính là bí pháp thông linh mà hắn đã cải tiến.
Ma Tử tất nhiên là không khách khí, mỗi lần hắn ta làm việc với Cơ Ngân thì đều gặp được cơ duyên tốt, bí pháp thông linh đã tuyệt tích trên thế gian từ lâu, khó lắm mới gặp được một người có thể truyền lại, nếu như hắn ta may mắn thì còn có thể tìm được một thú cưỡi tốt.
“Ta còn có việc, đi trước đây”.
“Chỗ kia mát mẻ kìa, để ta xuống đó đi!”
Tới một tòa cổ trấn thì Triệu Bân liền rất tự giác bỏ Ma Tử xuống.
Chính xác mà nói thì hắn đã đạp người ta xuống, còn hắn cùng Đại Bằng thì bay về phía tây, hắn phải đoạt lấy bảo vật trước, theo chỉ dẫn của bản đồ kho báu thì nơi đặt kho báu là ở phía tây.
“Đồ khốn kiếp”.
Ma Tử mắng một tiếng rồi ôm chặt lấy thắt lưng già nua của mình đi về phía cổ trấn.
Từ xa đã thấy trên cổng cổ trấn có dán lệnh truy nã.
Nếu Triệu Bân ở đây thì hắn nhất định phải nhíu mày khi nhìn thấy lệnh truy nã này, bởi vì bức chân dung trên lệnh truy nã chính là hắn, đương nhiên không phải là khuôn mặt của Cơ Ngân mà là khuôn mặt thật sự của Triệu Bân.
“Hắn chính là Triệu Bân?”, Ma Tử nhìn bức họa lẩm bẩm, hắn ta cũng đã nghe qua chuyện của Đan Phượng Phù Dung, người bị truy nã là Triệu Bân, đứa con của Phù Dung, tên nhóc này đúng là đẹp trai!
“Thánh tử”, đột nhiên có tiếng gọi của Huyễn Mộng, cô ta đang bước ra ngoài cổ trấn, xem ra cô ta đã đợi ở đây từ lâu, nhìn thấy Ma Tử bị thương nặng thì cô ta cũng không khỏi nhíu mày, Ma Luân Huyết Tế phối hợp với Thuấn Thân Tuyệt Sát thì chỉ cần một kiếm là xong chuyện, sao Ma Tử lại bị đánh thảm như vậy? Đã xảy ra biến cố gì đó sao?