Vô Thượng Luân Hồi


“Suýt nữa quên luôn nó!”, Triệu Bân tìm tới đầu của lão già áo bạc, móc luôn con mắt thứ ba, cầm nó trong lòng bàn tay mà đánh giá từ trên xuống dưới.

Hắn chưa từng thấy loại Thiên Nhãn này, nhưng chắc cũng không mạnh lắm, nhìn cấp bậc của ảo thuật trước đó là thấy nát rồi.

“Hấp thu bản nguyên của Thiên Nhãn đi”, Nguyệt Thần nói.

“Hấp thu… thế nào?”, Triệu Bân vô thức bật ra câu hỏi.

“Dùng thiên lôi để tôi luyện!”, Nguyệt Thần điềm đạm đáp.

Nghe vậy, Triệu Bân lấy thiên lôi ra, bao trùm lấy Thiên Nhãn trong lòng bàn tay mình.

Thiên Nhãn bị phá hủy, chỉ có một luồng sáng được luyện ra.

Triệu Bân thầm nghĩ, chắc nó là bản nguyên của Thiên Nhãn.

Thứ này khỏi cần Nguyệt Thần nhắc nhở, hắn đã đưa bản nguyên nhập vào mắt trái của mình.

Bản nguyên lọt vào khiến hắn bỗng thấy tinh thần chấn động, dường như vùng đất khô cằn được suối nguồn tưới đẫm, thanh mát, trong veo, nhất là mắt trái, đồng lực bị tiêu hao đã khôi phục không ít, Thiên Nhãn cũng mạnh thêm, thị lực và đồng lực được tăng thêm.

Thứ này lại mở ra thêm chân trời mới cho hắn.

Hóa ra bản nguyên đặc biệt của nhãn đồng còn có công năng kỳ dị này.

“Khá đấy!”.

Triệu Bân chớp chớp mắt trái, cảm giác thật kỳ diệu.

Tục ngữ thường nói, chuyện tốt đi thành đôi.

Vừa dung nhập được bản nguyên của Thiên Nhãn, hắn đã nghe thấy tiếng đì đùng.

Nói cho chính xác hơn, là tiếng sấm sét.

Bầu trời vốn xán lạn với ánh sao nay có mây đen vần vũ, trong đám mây có kéo theo cả sấm chớp.

Sắp mưa rồi.

Thấy thế, hai mắt Triệu Bân không khỏi sáng lên, chỉ mải tìm kho báu mà quên xem thiên tượng.

Hôm nay có mưa, hắn đã nhiều ngày rồi không thấy mưa, nhìn sấm chớp trong đám mây đen mà thấy thân thiết.

Hắn không tránh né, bắt đầu dùng Thái Sơ Thiên Lôi quyết.

Uỳnh!
Sấm chớp ngang ngược xé toạc bầu trời.

“Càng nhiều càng tốt”.

Triệu Bân lại xách kiếm Long Uyên, vừa hấp thu sấm sét vừa múa kiếm, tinh thần phấn khích.

Hắn phấn khích, tia sét cũng phấn khích, từng tia từng tia từ trên trời dội xuống như thác nước, Triệu Bân đắm mình trong cơn mưa sấm sét, liên tục vung kiếm Long Uyên.

Cùng là sấm sét nhưng sấm sét từ cơn mưa này không thể bì cùng sấm sét của thiên kiếp, sấm sét của thiên kiếp mang uy lực hủy diệt cơ.

Cho dù là thế, cũng không thể bỏ lỡ cơ hội tăng cường sức mạnh cho thiên lôi.

Một cơn mưa lớn, tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Đợi luồng sét cuối cùng giáng xuống, Triệu Bân mới dừng lại, toàn thân xẹt xẹt tia lửa điện.

Một lần thiên kiếp là một lần may mắn.

Một trận sấm sét cũng là một cơ hội, uy lực của thiên lôi mạnh thêm, tiện thể còn tôi luyện cả thể phách, giúp gân cốt cơ bắp dẻo dai thêm, võ hồn tinh túy thêm.

Gặp được trận sét đánh này, hắn lại thoát biến thêm đôi chút.

Nếu có thể, hắn mong ngày nào trời cũng đổ mưa, ngày nào cũng có cơ hội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui