Vô Thượng Luân Hồi


Triệu Bân khoanh gối nhìn về hướng sao Bắc Đẩu, cũng không biết đó là một ngôi sao thật sự hay là một thứ được diễn hóa ra từ đại thần thông, dùng nó nhìn lén núi Bất Tử, một người phàm trần như hắn không thể nào lý giải được phương pháp này.

Chính bởi vì hắn không thể lý giải được cho nên hắn lại càng khao khát đạt được, hắn muốn được du sơn ngoạn thủy ở trên cao, muốn từ trên cao nhìn xuống nhân gian bằng nhãn giới của thần tiên, có lẽ hắn sẽ càng có thể nhìn được rõ ràng hơn.

Thu tầm mắt lại, hắn lại lấy ra cung Bá Vương ngắm nhìn, những hoa văn cổ xưa được khắc trên đó càng rõ ràng hơn dưới ánh trăng, giống như hình dáng của hai con rồng đang bay, hắn càng nhìn lại càng cảm thấy giống như còn có thể nghe được cả tiếng rồng ngâm vang lên một cách mơ hồ.

Người giỏi dùng cung thì đa phần đánh phối hợp là tuyệt nhất.

Núp trong bóng tối và bắn ra những mũi tên lạnh lẽo, chuyện này làm giỏi nhất vẫn là cung thủ.

“Nhìn kìa, bạn cũ của ngươi kìa”, Nguyệt Thần đột nhiên nói.


“Người nào?”, Triệu Bân nghe thấy vậy thì liền đứng dậy.

Hắn hỏi như vậy quả là hết sức có ý tứ.

Thử nghĩ mà xem, hắn có rất nhiều bạn cũ, ai mà biết Nguyệt Thần đang nói đến người nào.

Nguyệt Thần nhắc nhở hắn một tiếng rồi liền ngã người lên mặt trăng ôm má ngủ say, hành động này đã nói lên tất cả: tự mình tìm hiểu lấy đi.

Cô ta không nói thì Triệu Bân chắc chắn phải tự đi tìm thôi! Hắn nhanh chóng lấy ra kính viễn vọng nhìn xung quanh.

Hắn đã nhìn thấy rồi, đúng thật là một người bạn cũ.

Là ai? Chính là Bát Nhã.

Dù khoảng cách còn xa nhưng hắn vẫn mơ hồ nghe được Phật âm.

Tình hình của Bát Nhã không tốt lắm, hẳn là cô ta đang rơi vào tình cảnh bị giết người cướp của, cả mảnh rừng tăm tối trở nên hết sức ầm ĩ, đất đá bay tứ tung, chim muông thú dữ gầm thét, quang cảnh biến thành một mớ hỗn độn.

Có hai kẻ đang đuổi theo Bát Nhã, một thanh niên áo đen và một lão già áo tím, cả hai đều là cường giả Địa Tạng, đặc biệt là thanh niên áo đen dường như đã đạt tới cảnh giới Địa Tạng tầng 6, hắn ta cũng chính là kẻ đuổi giết hung hãn nhất.


“Ta tìm cô đã lâu”, Triệu Bân cũng đã phóng tới đó.

Sau tỷ thí tân tông thì Triệu Bân không nhìn thấy Bát Nhã nữa, thì ra là cô ta đã chạy ra ngoài lịch luyện, hắn không ngờ lại có thể gặp lại cô ta ở đây.

Hắn tìm cô ta chủ yếu là để hỏi đất Phật ở đâu, nếu như không vì vấn đề này thì còn lâu hắn mới cứu cô ta, cho dù hai kẻ kia không giết Bát Nhã thì hắn cũng sẽ giết cô ta.

Trước khi hắn có được câu trả lời thì Bát Nhã không thể chết.

Phụt!
Trong khu rừng u ám lại thấy có một tia máu phun lên.

Đó chính là máu của Bát Nhã phun ra, từ lúc bắt đầu bị đuổi giết thì cô ta không biết đã phun máu bao nhiêu lần, thân thể của cô ta lúc này cũng đã máu me bê bết, mỗi một vết thương trên thân thể của cô ta đều có u quang quanh quẩn khiến cho vết thương không những không lành mà còn bành trướng ra bên ngoài, sát khí xâm nhập vào thân thể hoành hành bên trong, nếu để lâu dài thì chắc chắn sẽ làm tổn thương căn cơ.

“Ngươi còn muốn chạy sao?”
Thanh niên áo đen cười âm hiểm giống như một u linh đang đuổi tới, trên ngón tay của hắn ta còn bắn ra một tia máu có lực xuyên thấu mạnh mẽ hơn cả mũi kiếm, dư lực của nó còn khiến cho biết bao nhiêu cây cổ thụ bị chặt ngang thân.


Bát Nhã định thân, kết ấn niệm chú.

Ngay lập tức có một pho tượng Phật hiện ra chắn trước mặt cô ta.

Tất nhiên pho tượng Phật này mặc dù uy nghiêm sáng chói nhưng khi đối kháng với tia máu kia thì chỉ giống như một từ giấy mỏng, pho tượng Phật tan biến trong chớp mắt, Bát Nhã cũng bị tia máu xuyên qua thân thể, lào đảo lui về phía sau, không đợi cô ta đứng vững thì lão già áo tím đã chém một kiếm về phía cô ta.

Đến lúc này thì núi rừng mới trờ nên yên tĩnh trở lại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận