Hai người có tinh thần cứng rắn như họ cũng không nhịn được run sợ.
Không lâu sau đó, những sinh mệnh dồi dào sức sống ở nơi này đều biến thành một đống xác khô, dù là người già hay trẻ nhỏ còn nằm trong tã lót đều phải chịu nỗi khổ bị tàn sát, lẽ ra phải là một nơi lánh đời niết bàn, lại bị giết thành địa ngục nhân gian, đi đến đâu cũng toàn máu là máu, thu hoạch rất nhiều oan hồn.
“Máu tươi tuyệt thật”.
Sâu trong thôn có tiếng cười to không kiêng nể gì, hung thủ vẫn còn chưa đi.
Triệu Bân cũng cảm nhận được bèn đi về phía đó, xa xa trông thấy một người trong bộ huyết bào, ma sát mạnh mẽ, mùi máu cứ bốc lên, trông cứ như một tên tu la, cũng giống một tên ma đầu, cả người toàn máu là máu.
“Sao lại… Có thể như thế được?”, Triệu Bân thấy thế cũng không thể tin nổi.
Cũng chẳng trách hắn, bởi vì hắn đã nhận ra được tên ma đầu kia: Vương Dương.
Đúng vậy, là Vương Dương, thiếu chủ thành Vong Cổ, Vương Dương.
Nếu Ma Tử có ở đây thì chắc cũng nhận ra được, Vương Dương là Thánh Tử Ma quật.
“Sao lại như thế được”, Triệu Bân lại nhíu mày thật chặt.
Đêm đó, rõ ràng hắn đã trông thấy Vương Dương bị nổ đến tan xương nát thịt.
Hình dạng đó… Mà có thể sống lại được ư?
Sư thật chứng minh, đúng là có thể sống lại, chẳng những sống lại mà còn làm ra những chuyện thảm thiết hơn trước rất nhiều, chẳng hạn như thôn làng này, không biết đã tàn sát bao nhiêu người, cũng không biết đã có bao nhiêu người vô tội chết trong tay Vương Dương rồi.
Khi hắn nhìn thấy thì Vương Dương cũng xoay người lại.
Hắn nhận ra Vương Dương, tất nhiên tên kia cũng nhận ra hắn.
Đêm đó, cũng trong một thôn làng nhỏ như thế, cũng là những sinh linh bị hút cạn thành xác khô như thế, hai người họ từng gặp nhau một lần, hơn nữa còn đánh nhau một trận, chính tiểu võ tu trước mặt đây đã nổ hắn ta tan xương nát thịt, nếu hắn ta không có truyền thừa từ Ma Quân Bất Diệt, có lẽ đã chết từ lâu rồi.
“Lại là ngươi”, Vương Dương nghiến răng nghiến lợi.
“Sư tỷ Bát Nhã, người này… Cô có thấy quen mặt không?”, Triệu Bân thản nhiên nói.
“Vương, Vương Dương?”, Bát Nhã kinh ngạc.
“Cô nương Bát Nhã có trí nhớ tốt thật”.
Vương Dương cười khẽ, lộ ra hàm răng trắng bóc, hắn ta nên cảm ơn Bát Nhã, nếu không có cô ta cứu thì hắn ta đã sớm mất mạng rồi, nếu không có Bát Nhã cứu, hắn ta cũng không thể có được truyền thừa của Ma Quân Bất Diệt, lại càng không thể trở thành Thánh Tử Ma quật, đây quả là một lần nghịch thiên, cảm giác đứng tít trên cao thế này cũng tuyệt vời đến lạ.
Mặt mũi Bát Nhã trắng bệch.
Rốt cuộc cô ta đã cứu kẻ thế nào vậy, ác quỷ ư? Kẻ điên cuồng giết người? Đại ma đầu?
“Sát niệm quá nặng, khó thành chính quả”.
“Buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật”.
“Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ”.
“Ta rất tò mò, không biết lần này sư tỳ muốn nói với người nào.
Triệu Bân nói cực kỳ bình thản, cũng muốn người Phật gia phải cho một đáp án thật chính xác.
Bát Nhã khê há miệng, lời như nghẹn ở cổ họng.